Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 575

Trình Cảnh Mặc lúc này lên tiếng: "Niệm Niệm, ngày mai anh không muốn đi nhận số tiền đó."

Vu Hướng Niệm hiểu ý anh, anh không muốn dây dưa với hai anh em nhà họ. Nhưng ngoài Trình Cảnh Mặc ra, còn có ai đi được nữa?

"Anh muốn để em đi sao? Anh không sợ em bị xe tông à?" Vu Hướng Niệm nheo mắt hỏi, giọng đầy vẻ trêu chọc.

Trình Cảnh Mặc nghẹn lời.

Trong lòng anh nghĩ: Hóa ra, em không sợ anh bị xe tông, nhưng anh không dám nói. 
 

Vu Hướng Niệm nhìn thấy túi quà Ngô Hiểu Mẫn mang đến đặt trên bàn, liền dặn dò Trình Cảnh Mặc: "Anh mang mấy thứ này ra cho người ăn xin ven đường đi."

Trong nhà chắc chắn không ai muốn ăn đồ của Ngô Hiểu Mẫn, mà vứt đi thì lại phí.

Vu Hướng Dương đã nằm viện hơn nửa tháng, và sáng hôm nay là ngày hắn được xuất viện.

Trình Cảnh Mặc nhìn vẻ mặt rũ rượi, đôi tai như cụp xuống đầy vẻ không cam lòng của hắn, liền cất giọng trêu chọc một câu: “Nếu cậu muốn, có thể thử lăn từ trên lầu xuống, may ra xương sườn lại bị thương thêm lần nữa.”

Trình Cảnh Mặc hiểu rõ nỗi lòng của Vu Hướng Dương. Hắn biết, bạn chí cốt đang lo lắng, xuất viện về nhà rồi thì không còn được ngày ngày gặp Ôn Thu Ninh nữa.

Vu Hướng Dương thở dài thườn thượt, lắc đầu buồn bã: “Thật ra tôi không sợ đau, chỉ sợ không có tiền thuốc thang.”

Trình Cảnh Mặc nghiêm túc đáp: “Cậu còn hơn năm trăm đồng trong túi, thuê một cô hộ lý chăm sóc, chắc là đủ chi phí trong một tháng.”

“Thế còn cậu thì sao?” Vu Hướng Dương hỏi lại.

“Tôi còn có gia đình, không thể vì tình yêu của cậu mà hy sinh gia đình mình được.”

Đã hơn nửa tháng rồi, anh chưa một đêm nào được ngủ yên ổn ở nhà, đã thế Vu Hướng Niệm mỗi ngày đến đây lại trêu chọc một hồi, khiến anh ngứa ngáy trong lòng đã lâu, nhưng rồi lại chỉ có thể đối mặt với cái bản mặt “đáng ghét” của Vu Hướng Dương.

Vu Hướng Dương liếc trắng mắt, “Cậu không thể hy sinh một chút, để thành toàn cho tình yêu của tôi à?”

Vừa nói dứt lời, Ôn Thu Ninh đã chạy đến. Cô thở hổn hển, gương mặt ửng hồng: “Tôi còn lo hai người về mất rồi.”

Hôm nay cô đến muộn hơn mọi khi một chút.

Vu Hướng Dương lại nghĩ: Còn chưa gặp được cô, sao tôi có thể đi được chứ?

Ôn Thu Ninh đặt chiếc túi trên tay lên bàn, rồi nhỏ nhẹ nói: “Đây là số thảo dược mẹ tôi đi mua ở ngoài mấy ngày nay, bà ấy nói hầm cùng với xương thì vết thương sẽ mau lành hơn.”

Đây là mớ thảo dược mà mẹ của cô, đã phải chạy ngược xuôi khắp mấy khu chợ buổi sáng mới tìm được, có đủ vài loại quý hiếm.

Thế nhưng Ôn Thu Ninh sợ hai người coi thường, nên nói thêm: “Chỉ là phương thuốc dân gian của người nông thôn thôi, không có căn cứ khoa học gì đâu. Hai người cứ xem, nếu không muốn dùng thì thôi.”

Trình Cảnh Mặc quay sang hỏi Vu Hướng Dương: "Thế nào?”

Vu Hướng Dương lườm hắn một cái, trong lòng kêu trời: Đó là trọng điểm sao ?!”

Trước mặt Ôn Thu Ninh, đương nhiên Vu Hướng Dương phải tỏ ra mình là người đàn ông cầu tiến, “Cũng có thể thử xem, mau khỏe cũng không phải là chuyện xấu.”

Trình Cảnh Mặc không chút biến sắc, đột nhiên "thông minh sáng dạ" tiếp lời: “Chỉ là trong nhà không ai biết nấu. Đồng chí Ôn, cô xem khi nào có thời gian, tôi sẽ nhờ người nhà mua xương ống, phiền cô đến nhà giúp hầm giúp.”

Ôn Thu Ninh ngỡ ngàng một chút, có chút khó hiểu nói: “Đơn giản lắm mà, chỉ cần cho xương ống và thảo dược vào hầm chung là được thôi.”

Trình Cảnh Mặc vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Trong nhà không ai từng nấu, chuyện này lại liên quan đến sức khỏe của Vu Hướng Dương, không thể qua loa được. Vẫn là phiền cô đi một chuyến vậy.”

Ôn Thu Ninh nghe vậy thì thấy cũng phải. Chuyện liên quan đến sức khỏe của Vu Hướng Dương, cô không thể lơ là được. Cô quyết định tối nay về nhà sẽ hỏi kỹ mẹ cách nấu.

“Vậy thì sáng mai tôi sẽ đến.” Ôn Thu Ninh dứt khoát nói.

“Được.” Trình Cảnh Mặc khẽ gật đầu, khuôn mặt vẫn không một chút biểu cảm.

Vu Hướng Dương nhìn Trình Cảnh Mặc, trong lòng giơ ngón cái lên. 

Làm tốt lắm ! Không uổng công tôi "gả" em gái cho cậu !

Lúc xuất viện, Tống Hoài Khiêm đã sắp xếp một chiếc xe đưa đón họ.

Vết thương ở xương sườn của Vu Hướng Dương vẫn còn rất đau. Khi đi, hắn phải gồng cổ, nửa người trên cứng đờ, mỗi bước chân đều nặng nề và chậm chạp.

Ôn Thu Ninh nhìn động tác cứng nhắc của hắn, vừa thấy áy náy nhưng lại không thể nhịn cười. Cô cố nén, tiễn Vu Hướng Dương lên xe.

Vu Hướng Dương nhìn qua kính chiếu hậu thấy Ôn Thu Ninh vẫy tay, khuôn mặt hớn hở, hắn quay sang hỏi: “Cô ấy cười gì vậy?”

“Cậu xuống xe mà hỏi cô ấy.” Trình Cảnh Mặc đáp.

“Tôi hỏi cậu không được à?”

“Không được.”

Vu Hướng Dương cứ nhìn mãi qua kính chiếu hậu, cho đến khi chiếc xe rẽ vào một con ngõ, bóng dáng Ôn Thu Ninh khuất dạng, hắn mới bất đắc dĩ thu lại ánh mắt.

Mặc dù Vu Hướng Dương đã xuất viện, nhưng nỗi hận trong lòng Vu Hướng Niệm vẫn còn. Nếu pháp luật không thể trừng phạt Ngô Hiểu Mẫn, vậy thì cô phải dùng cách khác để dạy cho cô ta một bài học.

Thế nhưng Vu Hướng Niệm ở Bắc Kinh không quen biết ai, cũng không biết những thành phần bất hảo như vậy, điều này khiến cô rất bực mình. Mấy ngày nay, cô cứ ra ngoài lang thang, tìm cách tiếp cận vài người “xã hội” để nhờ họ “xử lý” Ngô Hiểu Mẫn một trận.

Tuy nhiên, cô vẫn chưa tìm được ai.

Bình Luận (0)
Comment