Đến ngày ra tay, Vu Hướng Niệm hỏi Ôn Thu Ninh có muốn đi xem không. Ôn Thu Ninh gật đầu đồng ý ngay lập tức. Cô xin nghỉ phép một tối.
Khoảng bảy giờ hơn, khi trời đã sẩm tối, hai người nấp trong một bụi cây gần xưởng. Nửa tiếng sau, họ nghe thấy tiếng "ô ô" của một người phụ nữ. Chắc chắn là miệng cô ta đã bị bịt lại, không thể kêu thành tiếng được.
Hai người nấp sau một gốc cây lớn, lặng lẽ nghe Ngô Hiểu Mẫn r*n r* đau đớn, lòng họ vô cùng hả hê. Tay chân Hùng ca rất nhanh gọn, giải quyết xong xuôi đâu đấy chỉ trong chớp mắt.
Vu Hướng Niệm đưa nốt số tiền còn lại, rồi dắt xe đạp phóng đi cùng Ôn Thu Ninh. Hùng ca và đồng bọn cũng nhanh chóng tẩu thoát. Vu Hướng Niệm đạp xe như bay, mãi đến khi vào đến nội thành, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiệm sách đã đóng cửa, Ôn Thu Ninh mở cửa để hai người vào thay đồ. Lúc cởi bỏ bộ quần áo cải trang, cả hai cùng bật cười. Cứ thế, họ không thể ngừng được. Bao nhiêu ấm ức, uất nghẹn dồn nén trong lòng bấy lâu nay, cuối cùng cũng được giải tỏa.
Vu Hướng Niệm phóng xe về nhà. Vừa đến cổng, cô đã thấy Trình Cảnh Mặc đứng đó, vẻ mặt lo lắng.
“Em đi đâu giờ này mới về?” Anh hỏi, giọng có chút trách móc nhưng càng nhiều hơn là lo lắng. “Đi đâu cũng không nói một tiếng, bên ngoài trễ thế này không an toàn chút nào!”
Vu Hướng Niệm đang vui, không chấp nhặt với anh, vội vã đáp: “Em có chút việc với Thu Ninh, về hơi muộn.”
Chiếc xe đạp của cô có treo một túi đồ trên gác-đờ-bu. Trình Cảnh Mặc hỏi: “Cái gì đây?”
“Quần áo mới em mua.” Vu Hướng Niệm vội vàng đạp xe vào. “Vào thôi.”
Cô muốn giấu cái bọc này đi càng sớm càng tốt, nhưng Trình Cảnh Mặc cứ đi theo sau cô. Hai người vào nhà, mọi người đã đi ngủ hết. Anh cứ đi sát theo cô, khiến Vu Hướng Niệm không có cơ hội cất giấu, đành phải ôm chặt cái túi vào người.
Trình Cảnh Mặc chắc chắn nói: “Vu Hướng Niệm, em vừa đi làm chuyện gì mờ ám đúng không?”
Cô giật mình, theo thói quen lại định mè nheo để lẩn tránh. “Vu Hướng Niệm cái gì?” Cô ưỡn ngực, bĩu môi hờn dỗi. “Hừ, từ lúc em về anh đã không có câu nào tử tế!”
Trình Cảnh Mặc dịu giọng. “Niệm Niệm, em nói thật đi, em đã làm gì?”
“Em bảo là đi với Thu Ninh có việc mà!” Vu Hướng Niệm cãi lại. “Anh không tin em à?”
Trình Cảnh Mặc sợ đánh thức hai đứa nhỏ, nói chuyện vẫn đè thấp giọng. “Không phải là không tin, nhưng anh cần biết em đã làm gì. Nếu có chuyện gì xảy ra, anh còn có thể tìm cách giải quyết.”
Vu Hướng Niệm biết anh sẽ giá
o huấn cô một trận, nên không muốn kể.
Trình Cảnh Mặc đưa tay ra. “Đưa cái túi cho anh xem nào.”
Cô càng ôm chặt hơn. “Không cho!”
“Đưa anh xem.”
“Anh cứ đòi thì không cho!”
“Vu Hướng Niệm!” Trình Cảnh Mặc bắt đầu có chút bực. “Em làm chuyện gì cũng phải để anh biết chứ! Lỡ có chuyện, anh còn biết cách mà gánh vác!”
“Xem! Xem cho vừa lòng!” Vu Hướng Niệm tức giận, ném thẳng cái túi lên đầu anh. Trình Cảnh Mặc giơ tay ra đỡ lấy. Mở túi ra, anh thấy bên trong là hai bộ quần áo cũ của Tường Kiệt và hai cái mũ. Cải trang, không muốn lộ mặt, chắc chắn là có chuyện mờ ám.
Kết hợp với những chuyện xảy ra gần đây, Trình Cảnh Mặc nhanh chóng đoán ra. “Hai người đi đánh Ngô Hiểu Mẫn à?”
Bị đoán trúng, Vu Hướng Niệm cũng không thèm giấu nữa. “Không có! Em thuê người đánh, không được à?”
Trình Cảnh Mặc chỉ biết bất lực. “Em có nghĩ đến hậu quả không? Nếu bị phát hiện, các em sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!”
“Ai phát hiện?” Vu Hướng Niệm hùng hồn đáp trả. “Ngô Hiểu Mẫn chả phải lợi dụng việc không có camera, làm đủ chuyện xấu sao? Tại sao em lại không thể?”
Trình Cảnh Mặc nhẫn nại. “Em đã từng nói với anh, phải tuân thủ pháp luật, dùng pháp luật để bảo vệ mình.”
Vu Hướng Niệm nghẹn lời. Một lát sau, cô giận dỗi. “Pháp luật không trừng phạt được ả ta, thì em trừng phạt không được à?”
“Em có thể trừng phạt, nhưng không được vi phạm pháp luật.”
Những lời của Trình Cảnh Mặc rất có lý, khiến Vu Hướng Niệm không thể cãi lại, càng khiến cô tức tối hơn.
“Anh thấy em sai thì cứ đi tố cáo em đi!”
Nói xong, cô giận dỗi đi vào nhà tắm. Càng tắm càng thấy bực! Trình Cảnh Mặc không đứng về phía cô, lại còn đi giảng giải đạo lý, nói chuyện luật pháp!
Tắm xong, Vu Hướng Niệm trở lại phòng. Trình Cảnh Mặc đã chuẩn bị máy sấy, chờ để sấy tóc cho cô. Chiếc máy sấy này Vu Hướng Niệm mua cách đây vài tháng, vừa ra thị trường là cô đã sắm ngay, còn mua thêm một cái tặng Lâm Vận Di. Trình Cảnh Mặc không bận tâm cô mua gì, chỉ lo số tiền tiết kiệm chẳng còn được bao lâu nữa.
Vu Hướng Niệm giằng lấy máy sấy, muốn tự sấy. Nhưng Trình Cảnh Mặc giữ chặt, cô không giằng lại được. Cuối cùng, cô đành chịu thua, ngồi xuống mép giường để anh sấy tóc cho. Suốt lúc đó, cô cứ phụng phịu, mặt nặng mày nhẹ.
Sấy tóc xong, Vu Hướng Niệm nằm vật ra giường, kéo chăn trùm kín người. Trình Cảnh Mặc dọn dẹp xong, tắt đèn rồi lên giường. Cô quay lưng lại với anh. Anh vòng tay qua, ôm lấy cô từ phía sau. Vu Hướng Niệm giãy giụa vài cái, nhưng không thoát ra được, tức đến mức véo vào cánh tay anh. Trình Cảnh Mặc chịu đau, nhất quyết không buông.
Vu Hướng Niệm cứ véo mãi, rất mạnh, đến khi chính cô cũng thấy xót, đành buông tay ra.