Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 578

Đợi khi cảm thấy cơn giận của cô đã nguôi ngoai, Trình Cảnh Mặc mới dịu dàng nói: “Niệm Niệm, lúc nãy anh nói nặng lời, anh xin lỗi. Anh không có ý trách em, chỉ là không muốn em gặp chuyện gì bất trắc.”

Vu Hướng Niệm nhắm mắt lại, không đáp lời anh.

Trình Cảnh Mặc vùi đầu vào mái tóc cô, tham lam hít hà hương thơm quen thuộc. “Gia đình chúng ta bây giờ đang rất hạnh phúc, mà em chính là suối nguồn của hạnh phúc ấy. Anh không muốn đánh mất nó.”

Vu Hướng Niệm hậm hực “hừ” một tiếng.

Trình Cảnh Mặc khẽ nói: “Em nghĩ mình làm như thế là an toàn, nhưng nhỡ đâu có chuyện bất trắc xảy ra thì sao? Cái loại người như cô ta không đáng để em phải mạo hiểm như vậy. Em cho rằng cô ta có thể lách luật, pháp luật không thể trừng trị, nhưng cô ta không thể lúc nào cũng lách được đâu. Một lần, hai lần có thể, nhưng ba lần bốn lần thì kiểu gì cũng sẽ bị tóm gọn.”

Nghe những lời ấy, lòng Vu Hướng Niệm bỗng dâng lên cảm giác vừa chua xót vừa ấm áp. Trình Cảnh Mặc chỉ đang lo lắng cho cô mà thôi.

“Nhưng cô ta đã lách luật bao nhiêu lần rồi hả?” Giọng cô nghèn nghẹn, “Em không dạy cho cô ta một bài học, thì em không thể nuốt trôi cục tức này!”

“Cô ta lợi dụng sơ hở, nhưng cuối cùng cũng chẳng đạt được mục đích gì, cũng không vớt vát được lợi lộc gì, phải không?” Trình Cảnh Mặc ôn tồn nói, “Lần này Hướng Dương bị thương, nhưng cô ta đã phải bồi thường. Lần trước chuyện của An An và Ca Cao, cô ta bị thương nặng như vậy, còn mất cả ngón tay út.”

Vu Hướng Niệm kiêu hãnh đáp: “Đó là vì em thông minh!”

“Phải, em thông minh, nên càng không đáng để mạo hiểm vì loại người đó.” Trình Cảnh Mặc nói, “Sự thông minh của em phải dùng để cống hiến cho đất nước, cho xã hội.” Anh dừng lại một chút, rồi nói thêm: “Nếu em thật sự cảm thấy ấm ức, em có thể nói cho anh biết. Anh sẽ nghĩ cách, em đừng tự mình đi mạo hiểm, có được không?”

Việc cô tìm người đánh Ngô Hiểu Mẫn, còn không bằng để anh ra tay. Anh có thể đảm bảo làm việc sạch sẽ, không để lại bất cứ dấu vết nào.

Những lời của Trình Cảnh Mặc khiến lòng Vu Hướng Niệm vừa chua vừa ngọt. Cô xoay người lại, ôm chặt lấy anh. “Chỉ cần cô ta còn dám làm hại chúng ta, em mặc kệ bằng cách nào, vẫn phải dạy cho cô ta một bài học!”

Trình Cảnh Mặc: “…”

“Nhưng mà, lần sau có chuyện gì em sẽ bàn bạc với anh trước!” Vu Hướng Niệm bổ sung.

Trình Cảnh Mặc hài lòng hôn lên trán cô. “Lần này em lại tiêu bao nhiêu tiền nữa?”

“Hai trăm tệ!”

Trình Cảnh Mặc: “... Tiền này thì phải bắt Vu Hướng Dương trả!"

Hiện giờ Vu Hướng Dương vẫn còn hơn 500 tệ tiền bồi thường cơ mà.

Vu Hướng Niệm đột 

nhiên bật cười.

“Cười gì đấy?” Trình Cảnh Mặc hỏi.

Vu Hướng Niệm cười không dứt: “Thế không phải Ngô Hiểu Mẫn bỏ tiền ra tìm người đánh chính mình à?”

Trình Cảnh Mặc cười vang, cúi xuống hôn lên môi cô.

Trong bóng đêm, hai thân hình quấn quýt lấy nhau không rời.

Cái người đang giữ 500 tệ kia thì nằm trên giường, sung sướng đến mức không tài nào ngủ được.

Ôn Thu Ninh cứ ba ngày lại đến thăm hắn một lần. Triệu Nhược Trúc cũng tỏ ra rất vừa lòng với cô, coi như đã đồng ý cho hắn và cô qua lại. Vu Hướng Dương giờ đây vui sướng như một người vừa mua được vé số. Hắn đã tưởng tượng ra cả trăm điều tốt đẹp nếu trúng số, mà lại quên mất rằng vé số còn chưa được mở, trúng hay không thì còn chưa biết chừng.

Ngô Hiểu Mẫn thì nằm bất động trong bệnh viện. Ngô Hiểu Phong đã báo công an, nhưng sau hai ngày điều tra, công an chẳng tìm ra được manh mối gì. Ngô Hiểu Mẫn biết rõ là Vu Hướng Niệm sai người làm, nhưng không tìm thấy hai người đánh cô ta thì không có bằng chứng gì để chứng minh cả. Cứ thế, chuyện này rơi vào bế tắc.

Đã là giữa tháng Tám, Vu Hướng Dương bình phục được hơn một tháng, có thể đi lại bình thường, nhưng nếu muốn vận động mạnh thì phải hồi phục thêm một tháng nữa. Triệu Nhược Trúc ở Bắc Kinh lâu như vậy, giờ cũng chuẩn bị về Nam Thành.

Trước khi đi, bà dặn dò Vu Hướng Niệm hãy giúp đỡ Vu Hướng Dương. Theo Triệu Nhược Trúc quan sát, Ôn Thu Ninh cũng có chút động lòng với Vu Hướng Dương, nhưng có lẽ vì quá cẩn trọng, suy nghĩ nhiều nên không dám tiến thêm một bước. Triệu Nhược Trúc bảo rằng có những lời bà khó nói, nhưng Vu Hướng Niệm và Ôn Thu Ninh là bạn bè, nên những lời cô nói sẽ dễ lọt tai hơn.

Vu Hướng Dương đã 28 tuổi rồi, nếu không tìm được đối tượng, e rằng sẽ thành lão quang côn. Ôn Thu Ninh đã vượt qua được “vòng khảo sát” của Triệu Nhược Trúc, Vu Hướng Dương lại thích người ta, vì thế Vu Hướng Niệm đương nhiên phải tích cực thực hiện nhiệm vụ.

Biết sáng nay là lúc Ôn Thu Ninh đến thăm Vu Hướng Dương, Vu Hướng Niệm cố tình dậy thật sớm.

Ôn Thu Ninh vào nhà không thấy Triệu Nhược Trúc, liền thắc mắc: “Cô đâu rồi?”

“Mẹ tôi về quê rồi.” Vu Hướng Niệm đáp.

Ôn Thu Ninh có chút tiếc nuối: “Tôi chưa kịp chào cô.”

“Sẽ còn nhiều cơ hội gặp nhau mà.” Vu Hướng Niệm nói, “Mẹ tôi quý cậu lắm, trước khi đi còn dặn tôi mời cậu đến nhà chơi đấy.”

Ôn Thu Ninh liếc nhìn Vu Hướng Dương một cái, vẻ mặt có chút không tự nhiên. Vu Hướng Dương cũng đang lén nhìn cô. Ánh mắt hai người chạm nhau, rồi lại vội vàng quay đi.

Vu Hướng Niệm nhìn bộ dạng lúng túng của hai người mà nhớ lại, không biết lúc tình cảm của cô và Trình Cảnh Mặc mới chớm nở, có ngượng ngùng như thế này không nhỉ?

Vu Hướng Niệm nói tiếp: “Nếu cậu đến Nam Thành chơi, chúng ta có thể cùng đi biển bắt hải sản, trèo cây, hái trộm trái cây, vui lắm!”

Bình Luận (0)
Comment