Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 579

Ôn Thu Ninh: “…” Vậy mấy thứ trái cây Vu Hướng Dương mang cho cô ... là hái trộm sao?

Vu Hướng Dương nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của em gái, liền hắng giọng: “Ở chợ bán nhiều trái cây như vậy, sao phải đi hái trộm!”

“Không biết ngày đó ai đi hái trộm bị bắt.” Vu Hướng Niệm bĩu môi.

Vu Hướng Dương vội thanh minh: “Đó là Lâm Dã nghịch ngợm, thích làm chuyện k*ch th*ch thôi!”

Lâm Dã còn đang ngủ nướng, "nằm không cũng trúng đạn".

Vu Hướng Niệm cười đầy ẩn ý: “Vậy à?”

Ôn Thu Ninh ngồi một lát rồi vội vã xin phép về đi làm. Mọi người tiễn cô ra đến cửa. Vu Hướng Niệm nói: “Để Vu Hướng Dương đưa cô ra trạm xe buýt. Bác sĩ bảo anh ấy nên hoạt động từ từ cho vết thương mau lành.”

Cả hai người đều không từ chối.

Nắng sớm tháng Tám chói chang, hai người chầm chậm đi về phía cổng. Sau lưng họ, hai cái bóng in xuống mặt đường, khi thì dài, khi thì ngắn, khi thì chập vào nhau, khi lại tách ra.

Lúc đợi xe buýt, Vu Hướng Dương vội vàng giải thích: “Vừa nãy là Vu Hướng Niệm nói linh tinh đấy, tôi chưa bao giờ hái trộm trái cây cả.”

Ôn Thu Ninh cười: “Ừm.”

Câu nói này khác nào “lạy ông tôi ở bụi này”?

Thấy cô cười, Vu Hướng Dương càng sốt ruột: “Cô không tin tôi à?”

“Tin chứ, nhưng lần sau đừng làm vậy nữa.”

Vừa lúc xe buýt đến, Ôn Thu Ninh nói: “Tôi đi đây, tạm biệth.”

Vu Hướng Dương vẫn còn lấn cấn chuyện cũ, đến khi cô đã bước lên xe buýt, hắn vẫn nói vọng theo: “Tôi không hái trộm! Tôi chỉ là đi canh gác thôi!”

Ôn Thu Ninh quay đầu lại, đôi mắt cong cong, mỉm cười vẫy tay với hắn. Cửa xe đóng lại, Vu Hướng Dương vẫn ngẩn ngơ đứng đó.

Nụ cười vừa rồi của cô đã đi thẳng vào tim hắn, trái tim hắn như bị một cú va chạm mạnh, đập loạn nhịp, đến giờ vẫn chưa trở lại bình thường.

Giá như ngày nào cô cũng cười với hắn như vậy thì hay biết mấy.

Ôn Thu Ninh đến hiệu sách chưa đầy nửa tiếng, Vu Hướng Dương đã xuất hiện. Cô vừa ngạc nhiên vừa trách móc: “Sao anh lại đến đây? Vết thương vừa lành, sao có thể đi lại lung tung thế này?”

Nói xong, cô vội vã lấy một chiếc ghế đặt trước mặt hắn: “Anh mau ngồi xuống đi.”

Vừa rồi, nhìn chiếc xe buýt dần khuất xa, Vu Hướng Dương cảm thấy vô cùng hụt hẫng, trong lòng có một bụng lời muốn nói. Hắn không suy nghĩ nhiều, liền bắt chuyến xe buýt kế tiếp để đuổi theo. Giờ đây, nhìn thấy Ôn Thu Ninh, bao nhiêu lời nói dồn nén trong lòng như muốn tuôn trào ra hết.

"Ôn Thu Ninh..."

Vu Hướng Dương vừa mới cất tiếng, một vị khách quen đã bước vào.

Ôn Thu Ninh quay sang nói với hắn: "Anh ngồi đợi một lát nhé, tôi tiếp khách một chút."

Nhìn bóng lưng cô kiên nhẫn giới thiệu sách cho khách, Vu Hướng Dương chợt nhớ lại lần hắn cố ý làm khó cô, bắt cô tìm hết cuốn sách này đến cuốn sách khác.

Những chuyện xảy ra giữa hai người cứ như một thước phim lướt qua tâm trí hắn, cuối cùng dừng lại ở đêm hôm đó.

Đêm cô lạnh lùng từ chối, bảo hắn đừng thích cô nữa.

Ôn Thu Ninh tiễn khách xong, quay lại hỏi: "Anh vừa định nói gì với tôi?"

Vu Hướng Dương bừng tỉnh, nở một nụ cười rạng rỡ. "À, tôi muốn nói với cô, sau này cô không cần đến nhà thăm tôi nữa đâu. Tôi gần khỏi rồi, có thể tự đi xe buýt đến thăm cô được."

Như vậy, cô sẽ được ngủ thêm một lát, không cần vất vả chạy đi chạy lại. Dù sao hắn cũng đang nghỉ phép, rảnh rỗi. Hắn có thể đến thăm cô mỗi ngày.

Ôn Thu Ninh không vội đồng ý, ánh mắt lo lắng nhìn về phía vết thương ở xương sườn của Vu Hướng Dương.

Hắn vội vàng thề thốt: "Đi xe buýt không thành vấn đề! Cô xem, hôm nay tôi cũng đi xe buýt đến đây mà, có sao đâu!"

Ôn Thu Ninh mỉm cười, gật đầu. "Được rồi."

Ôn Thu Ninh thi thoảng lại phải ra tiếp khách nên Vu Hướng Dương cũng không nán lại lâu, hắn lên xe buýt về nhà.

Trước khi đi, hắn lại hỏi: "Rốt cuộc cô có tin tôi không ăn trộm hoa quả không?"

Ánh mắt hắn sáng rực, gương mặt đầy vẻ kiên định. Ôn Thu Ninh thấy hắn ngốc nghếch một cách đáng yêu.

"Tin!" Ôn Thu Ninh trịnh trọng nói, "Thật sự tin!" Nhưng việc canh gác cũng không đúng rồi.

Lúc này, Vu Hướng Dương mới hài lòng bước lên xe buýt.

Ngồi trong xe, hắn thấy hơi tiếc vì đã không nói hết lời định nói, nhưng lại có chút may mắn.

Vu Hướng Niệm đã dặn hắn phải từ từ tính toán.

Lần trước hắn đã quá vội vàng, nói ra những lời khiến cả hai đều khó xử, suýt chút nữa thì ngay cả bạn bè cũng không làm được.

Lần này hắn không thể hấp tấp như vậy, phải chờ thời cơ thích hợp, rồi mới nói.

Dù có bị từ chối thì cũng phải để lại thể diện cho cả hai bên.

Về đến nhà, Vu Hướng Dương cứ ngồi nghịch con lật đật của An An.

An An và Ca Cao sắp tròn ba tuổi.

Thấy Vu Hướng Dương thích món đồ chơi của mình, An An nhanh chóng mang ra con ếch xanh, ô tô và các món đồ chơi khác, mời hắn chơi cùng.

Thấy Vu Hướng Dương có vẻ chẳng mấy hào hứng, Trình Cảnh Mặc hỏi: "Mới ra ngoài một chuyến mà mặt mày lại ủ dột thế kia?"

Vu Hướng Dương bực bội đáp: "Cậu chưa yêu đương bao giờ, cậu không hiểu đâu!"

Trình Cảnh Mặc: "..."

"Ồ... Giờ còn chê cả quân sư quạt mo của mình à?" Vu Hướng Niệm vừa từ trên lầu đi xuống, nghe thấy câu nói của Vu Hướng Dương liền cười. "Nói em nghe xem nào, bỏ quân sư gà mờ kia đi, để quân sư đa mưu túc trí này giúp anh giải sầu."

Vu Hướng Dương muốn nhờ Vu Hướng Niệm bày kế, nhưng lại thấy ngại.

Vu Hướng Niệm lười biếng ngồi đối diện hắn. "Đi lâu như vậy, không phải lại bị từ chối đấy chứ?"

Vu Hướng Dương lườm cô đầy bất mãn. "Em không thể mong anh tốt được sao?"

Bình Luận (0)
Comment