Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 580

Vu Hướng Niệm đáp: "Đương nhiên là em mong anh tốt! Em hận không thể gả anh đi ngay lập tức, nhưng phải đợi thời cơ đã."

Vu Hướng Dương nhíu mày. "Đợi thời cơ gì?"

Vu Hướng Niệm chớp chớp mắt, ra vẻ rất hiểu biết. "Nếu anh tin em, thì khoảng thời gian này đừng gặp Ôn Thu Ninh nữa."

"Hả?" Vu Hướng Dương cảm thấy khó tin. Hắn đang lo Ôn Thu Ninh sẽ không gặp mình nữa, thế mà Vu Hướng Niệm lại bày mưu cho hắn đừng gặp cô.

Vu Hướng Niệm nói: "Nghe em đi, đảm bảo tình cảm của hai người sẽ tiến xa hơn! Dù sao em cũng là em gái anh, m.á.u mủ ruột già cái loại này, chẳng lẽ còn hại anh à?"

Vu Hướng Dương nghi ngờ nhìn Vu Hướng Niệm.

Trình Cảnh Mặc sẽ không hại hắn, hắn chắc chắn, Vu Hướng Niệm thì ... khó nói.

Trình Cảnh Mặc vẫn im lặng nãy giờ, bỗng lên tiếng: "Vu Hướng Dương, cậu nghe lời Niệm Niệm đi."

Vu Hướng Dương thở dài: "Tạm thời tin em một lần vậy."

Vu Hướng Niệm: "..." Nói đi nói lại, cô mới là người ngoài phải không ?

Nghe lời Vu Hướng Niệm, suốt một tuần sau đó, Vu Hướng Dương không đến hiệu sách gặp Ôn Thu Ninh.

Nhưng hắn cũng chẳng thấy Vu Hướng Niệm có động thái gì. Cả ngày cô chỉ ở nhà đọc sách, học bài, ngay cả con cái cũng mặc kệ.

Có những lúc Vu Hướng Dương còn nghi ngờ, không biết Vu Hướng Niệm có phải chỉ muốn lừa hắn ở nhà trông con cho cô không.

Vu Hướng Dương là người hiếu động, vốn không thể ngồi yên. Huống hồ trong lòng còn nhớ nhung Ôn Thu Ninh, hắn đứng ngồi không yên.

Không biết bao nhiêu lần, hắn đã bước ra đến cửa, lại bị Trình Cảnh Mặc cản lại.

"Nếu cậu không có chút kiên nhẫn này, sau này có lỡ mất Ôn Thu Ninh thì đừng trách ai!"

Vu Hướng Dương lại hậm hực quay vào.

Thế là, những món đồ chơi của An An trở thành nạn nhân.

Con lật đật, ô tô, ếch xanh... tất cả đồ chơi đều bị Vu Hướng Dương tháo tung ra, nghiên cứu cấu tạo bên trong.

Khi hắn tháo đồ chơi, An An lại ngồi bên cạnh tò mò nhìn, thỉnh thoảng còn đưa dụng cụ hoặc nhặt ốc vít giúp hắn.

Mỗi lần Vu Hướng Dương nghiên cứu xong và lắp đồ chơi lại như cũ, An An đều vỗ tay khen ngợi.

Vu Hướng Niệm ghé tai Trình Cảnh Mặc thì thầm: "An An trông "em bé" khéo nhỉ!"

Cùng cảnh đứng ngồi không yên còn có Ôn Thu Ninh.

Cô thường xuyên ngước nhìn ra ngoài cửa hàng, mong ngóng bóng dáng cao lớn quen thuộc.

Nhưng chờ mãi, chờ mãi đến hoa cả mắt, hắn vẫn không đến.

Không phải đã nói là sẽ đến thăm cô sao, sao giờ lại chẳng thấy đâu?

Tâm trạng cô từ háo hức mong chờ, chuyển sang lo lắng, rồi cuối cùng là thất vọng.

Đàn ông có phải ai cũng vậy không, chỉ hứng thú nhất thời rồi lại chán?

Vốn dĩ là người luôn che giấu cảm xúc, nhưng lần này Ôn Thu Ninh buồn bã đến nỗi ngay cả Ôn Cầm cũng nhận ra.

"Ninh Ninh, mấy hôm nay con sao thế?"

Ôn Thu Ninh giả vờ không có gì. "Đâu có ạ."

Ôn Cầm đành hỏi sang chuyện khác: "Mấy ngày nay không thấy con đi thăm Hướng Dương, sức khỏe cậu ấy thế nào rồi?"

Ôn Thu Ninh đáp: "Anh ấy gần khỏi rồi, con không đến thăm nữa."

Ôn Cầm trách cứ: "Dù sao cậu ấy cũng vì cứu con mà bị thương nặng như vậy, con vẫn nên đến thăm hỏi chứ."

Ôn Thu Ninh im lặng.

Hôm đó, Vu Hướng Dương cố ý đến hiệu sách, nói sau này hắn sẽ đến thăm cô, không cần cô phải đến nhà nữa.

Có phải ý hắn là không muốn gặp cô, nên mới tìm cái cớ này không?

Ôn Thu Ninh bực bội bấu chặt lòng bàn tay.

Cô liên tục tự nhủ không nên phiền muộn vì những chuyện tình cảm vớ vẩn này, nhưng cô lại không thể nào kiểm soát được trái tim mình.

Cứ như vậy, hai người chìm đắm trong nỗi tương tư hơn mười ngày, chỉ còn hai ngày nữa là đến lúc khai giảng.

Trưa hôm nay, Vu Hướng Niệm đến hiệu sách.

Ôn Thu Ninh liếc nhìn phía sau Vu Hướng Niệm, chẳng thấy ai cả, lòng hơi hụt hẫng.

Cô mang ghế ra cho Vu Hướng Niệm. "Niệm Niệm, sao cậu đến đây?"

Vu Hướng Niệm ngồi xuống, quạt quạt tay trước mặt. "Lâu rồi không gặp, nên đến thăm cậu. Ngoài trời nóng thật đấy."

Ôn Thu Ninh ngồi đối diện. Hai người nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Cuối cùng, Ôn Thu Ninh không nhịn được nữa, đành hỏi: "Sức khỏe của Vu Hướng Dương thế nào rồi?"

“Vu Hướng Dương ấy à?” Vu Hướng Niệm thở dài, giọng hạ thấp hẳn: “Anh ấy không cho tôi nói cho cậu biết đâu.”

Ôn Thu Ninh vốn đang sốt ruột, nay trái tim lại bị treo ngược lên. Cô lo lắng hỏi: “Anh ấy bị làm sao vậy?”

Vu Hướng Niệm làm vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, dặn dò: “Cậu đừng nói là tôi kể nhé, không thì về anh ấy lại ‘xử lý’ tôi cho xem.”

Ôn Thu Ninh nóng lòng gật đầu lia lịa.

Vu Hướng Niệm kể lể: “Hôm đó không phải anh ấy đưa cậu đi bắt xe buýt sao? Ai ngờ cón nhất thời đột phát đi theo cậu đến tận hiệu sách. Lúc quay về xe buýt hơi đông, anh ấy bị người ta xô ngã, va vào xương sườn. Mấy ngày nay đau không nhúc nhích nổi, hai hôm nay mới đỡ hơn một chút.”

Trái tim đang treo lơ lửng của Ôn Thu Ninh bỗng chốc rơi phịch xuống. Hóa ra Vu Hướng Dương không phải không muốn đến gặp cô, mà là bị thương! Nhưng sao hắn lại bị thương được chứ?

Vu Hướng Niệm nói tiếp: “Anh ấy sợ cậu lo lắng, nên mới không cho tôi kể.”

Ôn Thu Ninh bỗng cảm thấy tự trách vô cùng. Lòng cô thắt lại. Trách cô! Vu Hướng Dương vắng mặt suốt thời gian qua, lẽ ra cô nên nghĩ đến việc liệu có phải hắn gặp chuyện gì không. Một người giữ lời hứa như Vu Hướng Dương, cô không nên nghi ngờ hắn.

Bình Luận (0)
Comment