Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 581

Vu Hướng Niệm lặng lẽ quan sát những biểu cảm thay đổi trên gương mặt Ôn Thu Ninh, thầm mỉm cười đắc ý. Vụ tai nạn đã giúp Vu Hướng Dương phá vỡ bức tường phòng vệ trong trái tim Ôn Thu Ninh, giờ chỉ còn chờ cô dọn nốt chướng ngại cuối cùng này nữa thôi.

Vu Hướng Niệm thay đổi vẻ mặt, tỏ vẻ thành khẩn: “Dù mấy ngày nay Vu Hướng Dương ở nhà, nhưng tôi thấy lòng anh ấy không ở. Miệng thì nói không có gì, nhưng người thì cứ bồn chồn, nôn nao suốt thôi.”

Ôn Thu Ninh mím môi, cụp mắt xuống, những ngón tay siết chặt lại.

Vu Hướng Niệm lại nói: “Vụ tai nạn xảy ra, tất nhiên là nếu là ai thì anh ấy cũng sẽ ra tay cứu giúp. Nhưng cậu cũng đoán được mà, sao anh ấy lại xuất hiện ở đó muộn như thế?”

Lông mi Ôn Thu Ninh khẽ rung lên, những ngón tay đang nắm chặt càng trở nên bối rối. Cô đã đoán ra.

Vu Hướng Niệm hiểu Ôn Thu Ninh đã đoán được, nhưng vẫn muốn nói rõ ra để cô nghe một lần nữa. “Lần trước cậu từ chối, anh ấy sĩ diện nên ngại gặp mặt, nhưng trong lòng lại không kìm được, chỉ có thể lén lút đến ngó xem cậu thế nào.”

Ôn Thu Ninh chỉ khẽ “Ừ” một tiếng.

Vu Hướng Niệm tiếp lời: “Tính Vu Hướng Dương thì cậu cũng biết rồi đấy, thẳng tính, bộc trực, tấm lòng lương thiện, chân thành. Anh ấy thích cậu, đơn thuần chỉ là thích thôi, không hề xen lẫn chút tính toán vụ lợi nào. Cho dù cậu đã từ chối, anh ấy thích thì vẫn cứ thích.”

Vu Hướng Niệm chợt chuyển đề tài, đột nhiên hỏi: “Vậy cậu có thích anh ấy không?”

Ôn Thu Ninh ngẩng đầu lên, ngẩn ra, có chút khó mở lời.

Vu Hướng Niệm không nhất thiết phải chờ câu trả lời. Cô chỉ đang thăm dò thôi.

Cô nói tiếp: “Tình thân, tình bạn, tình yêu là những thứ đẹp đẽ nhất trong cuộc đời. Cậu có tình thân, có tình bạn, chẳng lẽ không muốn nếm thử một chút tình yêu sao? Người ta nói, đời người trăm vị. Cậu đã nếm đủ cái khổ của cuộc sống rồi, cũng nên nếm thử chút vị chua ngọt của tình yêu chứ.”

Ôn Thu Ninh vẫn im lặng, trong lòng có chút sợ hãi.

Vu Hướng Niệm biết Ôn Thu Ninh lo lắng, từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương của cha, lại từng bị nhiều người đàn ông làm cho sợ hãi như vậy..

Vu Hướng Niệm nói: “Trên đời này có nhiều người đàn ông xấu xa, vô trách nhiệm thật đấy, nhưng cũng có rất nhiều người tốt. Vu Hướng Dương có khuyết điểm, tôi không phủ nhận, nhưng chắc chắn là một người đàn ông tốt. Anh ấy trung thành, có trách nhiệm, và biết tự trọng. Chuyện này tôi có thể đảm bảo!”

“Nếu anh ấy mà làm cậu buồn, không cần cậu nói, ba tôi sẽ ‘xử’ anh ấy trước! Nói đến ba tôi, ông cũng giống mẹ tôi, chỉ nhìn vào con người chứ không quan trọng gia đình, bối cảnh. Cậu có nhân phẩm tốt, lại có học thức, lương thiện và cầu tiến. Không ngại nói cho cậu biết, mẹ tôi ưng cậu lắm.”

Vu Hướng Niệm lại lấy chuyện của Trình Cảnh Mặc ra làm ví dụ.

Lúc này, Ôn Thu Ninh mới hiểu ra, vì sao Trình Cảnh Mặc lại họ Trình, còn cha mẹ hắn lại họ Tống và họ Lâm.

Vu Hướng Niệm nói: “Kể cả chúng ta lùi lại một bước, giả sử cậu và Vu Hướng Dương không đi đến cuối cùng, thì sao chứ? Cậu đã từng trải qua một đoạn ký ức đẹp, đã được tận hưởng quá trình đó! Cùng lắm thì, cậu sẽ không còn tin vào tình yêu nữa, cứ đóng cửa trái tim lại, rồi quay về điểm khởi đầu của mình thôi.”

Vu Hướng Niệm nói rất nhiều, nhưng Ôn Thu Ninh chỉ lắng nghe, hầu như không nói gì. Vu Hướng Niệm cảm thấy hiệu quả đã đạt được rồi, cũng đến lúc phải rời đi.

Trước khi đi, cô dặn dò Ôn Thu Ninh: “Cậu đừng đến tìm Vu Hướng Dương vội, không thì anh ấy sẽ biết tôi mách lẻo với cậu đó.”

Ôn Thu Ninh khẽ “Ân” một tiếng.

Cô đã chuẩn bị sáng mai sẽ đến thăm Vu Hướng Dương. Ngày kia là khai giảng rồi, nếu không gặp thì khi nào mới gặp được hắn đây?

Vu Hướng Niệm vui vẻ trở về nhà.

Trong nhà, Vu Hướng Dương cũng đã mất hết kiên nhẫn. Hắn có cùng suy nghĩ, ngày kia khai giảng rồi, nếu không gặp được Ôn Thu Ninh, lại phải chờ thêm cả tuần nữa.

“Vu Hướng Niệm, đầu óc em thông minh như vậy chỉ để bắt anh ngây ngô trông trẻ cho em thôi à?” Hắn nói với giọng điệu không hề thân thiện.

Vu Hướng Niệm cố tình chọc tức hắn: “Đồ chơi không đủ cho anh tháo ? Để Cảnh Mặc mua thêmh.”

Vu Hướng Dương lầm bầm: “Anh muốn tháo đầu em ra!”

Vu Hướng Niệm làm nũng với Trình Cảnh Mặc: “Cảnh Mặc, háo ra muốn tháo đầu em ra kìa.”

Vu Hướng Dương: "..." Hắn không muốn nhìn hai người này nữa!

“Cậu ấy không dám đâu!” Trình Cảnh Mặc liếc nhìn Vu Hướng Dương, rồi quay sang dỗ Vu Hướng Niệm: “Em đừng chọc cậu ấy nữa, cậu ấy sắp phát điên rồi.”

Lúc này, Vu Hướng Niệm mới nghiêm túc, một kèm một dạy cho Vu Hướng Dương bí kíp theo đuổi người ta.

Thật là…

Một người đàn ông hai mươi tám tuổi, đi cưa cẩm một cô gái mà còn cần phải được “cầm tay chỉ việc”!

Chẳng biết lần trước hắn nói chuyện yêu đương kiểu gì!

Vu Hướng Dương và Trình Cảnh Mặc chăm chú lắng nghe như hai cậu học trò. Vu Hướng Dương thỉnh thoảng còn đặt câu hỏi, Vu Hướng Niệm lại kiên nhẫn giải đáp.

Trình Cảnh Mặc nhìn Vu Hướng Niệm bằng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn khâm phục: Vợ mình quả nhiên lợi hại, những thứ này, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới.

Theo kế hoạch của Vu Hướng Niệm, Vu Hướng Dương lại kiên nhẫn chờ thêm một ngày. Tối hôm trước ngày khai giảng, hắn mới đến hiệu sách.

Ôn Thu Ninh đang chuẩn bị tan ca thì thấy Vu Hướng Dương đạp xe đạp đến. Tim cô bỗng chốc như bay lên, khóe miệng không kìm được nở nụ cười. Cô cứ ngỡ cả tuần này sẽ không gặp được hắn, không ngờ khi cô gần như từ bỏ thì hắn lại xuất hiện.

Sau đó, nỗi lo lắng lại ập đến: “Vu Hướng Dương, vết thương của anh? Sao lại đạp xe ?!”

Bình Luận (0)
Comment