Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 590

Tống Hoài Khiêm nhìn cô với ánh mắt đầy thấu hiểu, giọng nói chân thành: “Về chuyện con đi du học, hôm nay bố muốn nói với con những lời thật lòng.”

“Một mặt, con còn nhỏ, đang ở tuổi học hành. Bố có khả năng đưa con ra nước ngoài, bố muốn con học hỏi thêm nhiều kiến thức để sau này có một tương lai rộng mở hơn.”

“Mặt khác, xã hội phức tạp hơn con tưởng nhiều. Tâm tư con bây giờ vẫn chưa đủ để đối phó với những mối quan hệ phức tạp đó. Con cần phải rèn luyện, học cách sống độc lập, tiếp xúc với những con người khác nhau để trưởng thành.”

“Tại sao bố lại không khuyên chị dâu con tiếp tục học, mà nhất định muốn con đi? Vì khả năng và cách xử lý mọi việc của chị dâu con, dù đi đến đâu cũng có thể làm chủ. Còn con, học giỏi thì có, nhưng con lại không giỏi lòng người. Nếu đó là điểm yếu, thì con phải cố gắng nâng cao điểm mạnh của mình, mạnh đến mức người khác phải ngưỡng mộ, không thể thay thế, và cũng không dám có ý xấu với con.”

“Hơn nữa, bố không muốn con chỉ tìm một công việc bình thường, bố muốn con trở thành người có cống hiến cho đất nước. Đất nước chúng ta đã trải qua những năm tháng loạn lạc, mọi thứ còn quá lạc hậu. Bố mong con mang kiến thức và kinh nghiệm tiên tiến của nước ngoài về để xây dựng lại đất nước.”

Tống Hoài Khiêm nói xong, dừng lại một chút: “Tiểu Dã, những lời này của bố, con hãy suy nghĩ thật kỹ. Con có điều kiện tốt hơn người khác. Chuyện học hành ở nước ngoài, con không cần lo lắng về kinh tế. Việc của con là học thật giỏi, học kiến thức, học cả cách đối nhân xử thế.”

Lâm Dã cúi mặt, lặng lẽ lắng nghe. Cô chợt nhớ lại những lời Mạnh Nhất Minh đã nói hôm nay. Ý tưởng của Tống Hoài Khiêm và Mạnh Nhất Minh không hẹn mà gặp. Một mặt vì tương lai của cô, một mặt vì xã hội, vì đất nước. Có lẽ, cô thật sự nên ra ngoài để nhìn xem, đất nước mình lạc hậu hơn các nước khác bao nhiêu.

“Bố, con phải đi mấy năm ạ?” Lâm Dã hỏi.

Tống Hoài Khiêm mỉm cười, đáp lại: “Học đến khi nào con thấy mình đạt được những điều bố nói thì về.”

Lâm Dã bĩu môi, có chút tủi thân: “Con đi một mình xa như vậy, vẫn thấy hơi sợ.”

Tống Hoài Khiêm trấn an: “Bố sẽ sắp xếp cho con đi cùng nhóm lưu học sinh được nhà nước cử đi, mọi người có thể giúp đỡ nhau.”

“Còn nữa…” Tống Hoài Khiêm nói tiếp, giọng đầy thâm ý: “Khi con dần trưởng thành, tiếp xúc với nhiều người con trai khác nhau, ánh mắt của con cũng sẽ thay đổi. Chọn bạn đời, cùng chung chí hướng, bao dung cho nhau, cùng nhau trưởng thành mới là điều quan trọng nhất.”

Lời nói của Tống Hoài Khiêm đã lay động Lâm Dã. Cô ngầm đồng ý với việc đi du học. Cô không rành về các trường nước ngoài, nên Tống Hoài Khiêm đã chọn cho cô một trường đại học ở M quốc. Nghe nói, đó là một trường rất nổi tiếng về địa chất học.

Thời gian thấm thoắt trôi, thoáng cái đã đến tiết lập đông. Hôm nay lại là thứ bảy. Vu Hướng Dương không về nhà mà đi thẳng đến hiệu sách. Hắn đã hẹn với Ôn Thu Ninh là hôm nay sẽ đến nhà cô ăn sủi cảo.

Ôn Thu Ninh vẫn phải đi làm, nên cô mua hai chiếc bánh nướng, cùng Vu Hướng Dương lót dạ cho qua bữa. Tối về, họ sẽ cùng nhau ăn sủi cảo.

Tan ca, cả hai gấp gáp đi về nhà. Ôn Thu Ninh ngồi phía sau, một tay khẽ nắm lấy vạt áo hắn, người hơi rướn về phía trước. Cô thích hít hà mùi hương thoang thoảng trên người hắn.

Về đến nhà, Ôn Cầm đã chuẩn bị xong bột và nhân bánh. Cả ba bắt tay vào làm sủi cảo. Là người miền Nam, Vu Hướng Dương ít khi ăn sủi cảo, nên càng không biết gói. Ôn Cầm thì thành thạo cán bột, còn Ôn Thu Ninh cầm lấy một miếng bột, cho nhân vào, khép hai tay lại, thế là một chiếc sủi cảo đã thành hình.

Vu Hướng Dương cũng học theo, nhưng những chiếc sủi cảo hắn gói ra cái thì rách vỏ, cái thì hở miệng. Ôn Thu Ninh kiên nhẫn cầm tay chỉ cho hắn từng chút một, còn Ôn Cầm đứng bên cạnh nhìn hai đứa, trong lòng thấy thật ấm áp và ngọt ngào.

Ba người cùng nhau ăn sủi cảo thật vui vẻ. Ăn xong, Ôn Thu Ninh thu dọn bát đũa, định mang ra ngoài rửa.

"Để anh rửa cho." Vu Hướng Dương vội vã chạy theo, nói.

Ôn Thu Ninh cười hiền: "Không cần đâu, có mấy cái chén thôi, em rửa nhanh lắm."

Trước đó, Vu Hướng Dương đã mấy lần xin được rửa bát nhưng Ôn Thu Ninh đều từ chối. Lần này, hắn mặc kệ lời cô nói, chạy thẳng ra bệ bếp, lấy một cục xà phòng nhỏ cho vào chậu, rồi đổ thêm ít nước ấm vào. Sau đó, hắn bỏ bát đĩa và miếng giẻ lau vào chậu, bắt đầu rửa.

Nhìn dáng vẻ đầy quyết tâm rồi lại vụng về của Vu Hướng Dương, Ôn Thu Ninh trong lòng dâng lên một cảm xúc ngọt ngào, ấm áp. Nhìn khắp cả khu nhà này, có thấy nhà nào đàn ông con trai lại rửa bát bao giờ đâu, vậy mà Vu Hướng Dương chẳng có tí gì là chủ nghĩa "đàn ông " cả.

Ôn Thu Ninh múc nước sạch, chuẩn bị tráng lại những chiếc bát Vu Hướng Dương đã rửa. Thấy thế, hắn giơ tay cản cô lại.

"Nước lạnh, em đừng động vào, anh rửa sạch sẽ được." Vu Hướng Dương nhẹ giọng nói.

Ôn Thu Ninh không cố chấp nữa, cô khẽ gật đầu: "Được rồi, anh rửa đi."

Lúc Vu Hướng Dương rửa bát, Ôn Thu Ninh cứ đứng cạnh hắn nhìn mãi.

"Trước đây anh đã rửa bát bao giờ chưa?" Cô tò mò hỏi.

Vu Hướng Dương cúi đầu cọ cọ cái bát: "Em coi anh là người thế nào chứ? Việc gì anh cũng làm được hết, chẳng qua làm hơi ít thôi."

"Vậy anh có biết nấu cơm không?" Ôn Thu Ninh lại hỏi.

"Đương nhiên!" Hắn vừa dứt lời lại bổ sung thêm một câu: "Có điều... không biết có ăn được hay không."

Ôn Thu Ninh bật cười khúc khích.

Bình Luận (0)
Comment