Vu Hướng Dương vội giục: "Trong nhà ấm hơn, em mau vào đi, anh rửa xong ngay thôi."
Ôn Thu Ninh vào nhà trước, Ôn Cầm nhìn bóng hắn, cảm khái nói: "Thằng bé Hướng Dương này, càng nhìn mẹ lại càng thấy ưng!"
Ôn Thu Ninh chỉ cười, không đáp lời. Cô cũng thấy Vu Hướng Dương rất tốt. Càng ở chung, cô càng phát hiện ra nhiều ưu điểm của hắn.
Vu Hướng Dương rửa bát xong, vừa bước vào nhà, Ôn Cầm liền lấy ra chiếc áo len bà vừa đan xong, bảo hắn mặc thử. Thời gian này, bà cứ về đến nhà là lại vội vàng đan áo len, chỉ mong Vu Hướng Dương có thể mặc vào trước khi mùa đông tới.
Chiếc áo len cổ tim màu xám tro, có thể mặc kèm áo sơ mi hoặc áo phông ở trong, rất dễ phối đồ. Chiếc áo vừa như in, tôn lên bờ vai rộng cùng tấm lưng thẳng thớm của Vu Hướng Dương. Ôn Cầm ngắm trái ngắm phải, liên tục tấm tắc: "Được, được lắm!"
"Cảm ơn dì ạ, con thích lắm." Vu Hướng Dương kéo kéo gấu áo, vẻ mặt cũng rất hài lòng.
Nhìn hai người cười tít cả mắt, Ôn Thu Ninh cũng thấy vui lây.
Trời đã khuya, Ôn Cầm giục Ôn Thu Ninh tiễn Vu Hướng Dương ra ngoài. Hai người cùng đi ra sân. Chẳng ai muốn rời xa nhau, cứ đứng nhìn nhau mãi thôi.
Vu Hướng Dương lên tiếng trước: "Hay là chúng mình đi dạo một chút cho tiêu hóa nhỉ?"
Ôn Thu Ninh mím môi cười: "Trễ thế này rồi, anh mau về nhà đi."
Hắn thật sự chẳng muốn đi chút nào. Vu Hướng Dương vươn tay ra, nắm lấy tay cô.
"Ninh Ninh..."
Hai người bên nhau thì hay nắm tay thật, nhưng cách xưng hô thân mật thế này thì là lần đầu tiên. Ôn Thu Ninh nghe Vu Hướng Dương gọi mình như thế, trong lòng khẽ xao động, nụ cười trên môi cô càng tươi hơn.
Vu Hướng Dương lại liên tiếp gọi thêm vài tiếng: "Ninh Ninh... Ninh Ninh..." Hắn đã muốn gọi cô như thế từ lâu lắm rồi.
Ôn Thu Ninh nhẹ nhàng nói: "Em nghe thấy rồi..."
Cô nén lại sự ngượng ngùng một hồi lâu, mới khẽ cất lời: "Hướng Dương." Giọng cô mềm mại như nước.
Vu Hướng Dương cảm giác bờ môi cô chắc hẳn cũng mềm mại như thế, hắn muốn hôn cô. Nhưng hắn lại sợ sẽ dọa cô sợ hãi. Hắn khẽ l.i.ế.m môi, cố nén lại xúc động đang dâng trào trong lòng.
Hai người cứ thế quyến luyến nhau gần hai mươi phút. Cuối cùng, Ôn Thu Ninh là người rút tay về trước: "Mau về nhà đi thôi, mai gặp lại."
Cô xoay người, bước nhanh vào trong.
Vu Hướng Niệm thấy chiếc áo len mới của anh trai mình khi hắn vừa đi chơi với Ôn Thu Ninh về.
"Mua ở đâu thế?" Vu Hướng Niệm hỏi. Kiểu dáng chiếc áo rất đẹp, dễ phối đồ, cô cũng muốn mua một chiếc cho Trình Cảnh Mặc.
"Dì Ôn tự tay đan đấy!" Vu Hướng Dương khoe khoang, vẻ mặt đắc ý lắm.
"..." Vu Hướng Niệm cứng họng, cái này thì có muốn cũng chẳng mua được !
Thôi vậy! Đâu phải cứ Vu Hướng Dương có thì Trình Cảnh Mặc cũng nhất định phải có đâu!
Vu Hướng Niệm quay sang nói với Trình Cảnh Mặc: "Để em mua cho anh áo len lông cừu, mặc vào ấm hơn nhiều."
Trình Cảnh Mặc hiểu ý cô nhưng không vạch trần, anh gật đầu: "Được."
Vu Hướng Dương càng được đà, cười hớn hở nói: "Em chỉ biết mua thôi chứ gì! Bảo em đan, em cũng có biết đâu!"
Vu Hướng Niệm bĩu môi, giận dỗi nói "Đúng vậy, tôi chỉ biết mua thôi, cho nên về sau phải thu phí tư vấn. Có việc gì hỏi tôi, 30 đồng một tiếng."
Vu Hướng Dương nhướn mày: "Đây là tính "đớp" hết tiền lương của anh à?"
Vu Hướng Niệm nhắc nhở hắn: "Anh còn hơn 500 đồng tiết kiệm đấy."
"Xì!" Vu Hướng Dương cằn nhằn: "500 đồng đấy, đừng có mơ! Anh để giành cho việc lớn rồi !"
Vu Hướng Niệm khinh bỉ: "Việc lớn gì chứ? Ý đồ của anh, em còn lạ gì! Mua một chiếc xe đạp thì vẫn còn hơn 300 đồng thôi!"
"..." Vu Hướng Dương sửng sốt. Sao mà cô lại biết hắn muốn mua xe đạp cơ chứ?
Lại một tuần nữa trôi qua.
Chiều nay tan học, nhóm bạn học của Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương rủ nhau đi ăn cơm. Vì thế, hai người họ không về nhà mà đến thẳng nhà ăn. Mấy người đàn ông ăn cơm thì không thể thiếu rượu. Mọi người vừa uống vừa trò chuyện, bữa cơm kéo dài rất lâu.
Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương đều biết tửu lượng của mình, trong khi những người khác uống ba ly thì hai người họ chỉ uống một ly.
Khi bữa tiệc kết thúc, trời cũng đã tối mịt, mọi người chia nhau ra về. Vu Hướng Dương muốn đi trước, Trình Cảnh Mặc không yên tâm: "Cậu có ổn không đấy?"
"Không sao." Vu Hướng Dương điềm nhiên đáp. Hắn đã tính toán từ trước là tối nay sẽ gặp Ôn Thu Ninh nên không uống nhiều.
Trình Cảnh Mặc đi xe đạp về nhà. Bị gió lạnh thổi vào người, anh vừa rồi còn thấy rất tỉnh táo, bây giờ đầu lại bắt đầu có chút choáng váng.
Vừa về đến nhà, Vu Hướng Niệm đã ngửi thấy mùi rượu.
"Có chuyện gì vui mà uống rượu thế?" Cô hỏi.
Anh dựa vào ghế sofa, nửa nhắm mắt: "Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là đồng chí hẹn đi ăn cơm thôi."
Ca Cao thấy ba về, lập tức bò lên người hắn, nũng nịu: "Ba ba."
Trình Cảnh Mặc hôn lên gương mặt trắng nõn của con, Ca Cao liền nhăn mũi, ghét bỏ: "Ba ba hôi."
An An hiểu chuyện hơn, cuống quýt cầm một cái cốc đi rót nước nguội. Cậu bé còn quá nhỏ nên không với tới bàn, chỉ có thể kê một chiếc ghế nhỏ rồi đứng lên đó, cầm lấy ấm nước rót vào cốc. Ấm nước và cái cốc cứ chệch choạc không ngay, nước đổ ra bàn rất nhiều.
Cậu bé bưng nửa cốc nước đã rót xong, đi đến bên sofa: "Ba ba, uống nước đi."