Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 595

Mạnh Nhất Minh bật cười vì tức, "Nói cho cô biết, tôi ở nước ngoài mười hai năm, cũng hạ gục không ít người đấy!"

Lâm Dã nhếch miệng, "Điểm này anh không cần lo lắng đâu. Tôi từ nhỏ đã đánh nhau với con trai, tôi luyện ra rồi!"

Hai người nói chuyện trên trời dưới đất khoảng nửa tiếng, Lâm Dã cũng đã đến lúc phải về nhà.

Trước khi đi, Mạnh Nhất Minh lấy một thứ từ trong ngăn kéo bàn đưa cho Lâm Dã. "Tặng cô này, để bảo vệ cô bình an!"

Lâm Dã cầm lấy, có chút bĩu môi: "Thứ này cũng có thể bảo bình an ư?"

Vật Mạnh Nhất Minh đưa là một món đồ chơi nhỏ bằng len màu hồng nhạt, được móc thành hình một con cá. Có lẽ vì đã lâu năm, con cá ấy đã bị biến dạng, chỉ có thể dựa vào phỏng đoán mà nhận ra nó là một con cá.

"Có thể!" Mạnh Nhất Minh khẳng định.

"Anh lấy thứ này ở đâu ra?" Lâm Dã nhận lấy, nhìn kỹ hơn rồi hỏi. "Đây không phải đồ chơi của con gái sao?"

Mạnh Nhất Minh chỉ cười: "Một đứa trẻ hàng xóm tặng tôi hồi trước, giờ tôi tặng lại cô."

"Là người anh đã hứa hôn với, rồi không cưới nữa đấy à?" Lâm Dã hỏi.

"Giờ cô lại có trí nhớ tốt thế cơ à?" Mạnh Nhất Minh trêu chọc. "Đi thôi, tôi đưa cô ra ngoài."

Hai người cùng nhau ra cửa. Đi được một đoạn, Lâm Dã mới như sực tỉnh: "Tôi không thể nhận thứ này được, đây là đồ đối tượng của anh tặng, sao tôi có thể nhận?!"

Vừa nói, cô vừa đưa trả lại món đồ chơi cho Mạnh Nhất Minh.

“Cô nhận lấy đi, coi như một lời chúc phúc của tôi.” Mạnh Nhất Minh ngước nhìn bầu trời đen kịt, “Chuyện hồi nhỏ, tôi không để bụng đâu.”

Lâm Dã không hiểu sao lại nghe thấy trong giọng nói ấy một nỗi buồn và nặng trĩu. Ánh đèn hắt ra từ dãy nhà ký túc xá chênh chếch trên khuôn mặt hắn, nửa tối nửa sáng. Đôi kính phản chiếu ánh sáng khiến người ta không nhìn thấy rõ đôi mắt hắn.

Không trung bắt đầu lất phất tuyết, đây là trận tuyết đầu mùa của năm nay.

“Tuyết rơi rồi, cô về đi thôi.” Mạnh Nhất Minh giục.

Lâm Dã cẩn thận cất con cá len nhỏ vào túi áo khoác, kéo mũ sụp xuống, “Cảm ơn bác sĩ Mạnh, tôi đi đây. Không biết bao giờ mới gặp lại, chúc anh bình an và hạnh phúc!”

Khóe miệng Mạnh Nhất Minh khẽ cong lên, nụ cười chân thành, “Đường trơn đấy, đi xe đạp chậm thôi. Chúc cô lên đường thuận lợi, việc học thành công.”

Bóng dáng kia đã khuất từ lâu nhưng Mạnh Nhất Minh vẫn đứng đó, mắt nhìn về phía trước. Mãi một lúc sau, hắn mới cúi đầu, thở hắt ra một hơi rồi quay vào ký túc xá.

***

Tuyết càng lúc càng rơi dày hơn. Đến lúc Ôn Thu Ninh tan tầm, mặt đất đã phủ một màu trắng xóa.

Vì lo lắng cho sự an toàn của cả hai, Vu Hướng Dương nói: “Chúng ta đi bộ đi thôi.”

Đi bộ sẽ có nhiều thời gian hơn để ở gần cô ấy.

Vu Hướng Dương mang đôi găng tay Ôn Thu Ninh đã đưa cho mình, lấy tạo hình mẹ gà ì ạch đẩy chiếc xe đạp.

Ôn Thu Ninh thầm nghĩ, lúc rảnh rỗi phải mua cho anh một cái mũ mới được. Cái mũ len hình gà mẹ này cứ mỗi lần thấy lại làm cô buồn cười.

Đang mải suy nghĩ, Vu Hướng Dương bỗng đưa tay nắm lấy bàn tay cô, cho vào túi áo khoác của hắn.

“Trong túi anh ấm lắm, cho tay em vào đây này!” hắn nói.

Ôn Thu Ninh khẽ mỉm cười, ngoan ngoãn cho một tay vào túi hắn.

Thật ra, cô đang đeo găng tay nên cũng không lạnh lắm, nhưng cô muốn được gần gũi với Vu Hướng Dương hơn nữa.

Hai người đi cạnh nhau như hình với bóng. Tuyết bám trắng cả trên đầu và trên vai.

“Vu Hướng Dương, trận tuyết này chắc phải kéo dài cả đêm. Sáng mai anh đừng đến đây nữa.” Ôn Thu Ninh nói.

“Không được!” Vu Hướng Dương đáp ngay, “Đừng nói là tuyết rơi mưa đá anh cũng phải đến. Anh nói là làm!”

Ôn Thu Ninh xót hắn: “Trời lạnh với đường trơn thế này, anh cứ ở nhà đi.”

Vu Hướng Dương cũng lo cho cô, “Em còn phải đi làm, anh là đàn ông con trai, lạnh thế này đã sợ thì là loại đàn ông gì.”

Mỗi tuần chỉ có hai ngày được gặp cô, hắn không thể lãng phí dù chỉ một giây.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã đến chỗ chia tay quen thuộc. Ôn Thu Ninh không muốn làm hắn chịu lạnh thêm nữa, đến nơi vội nói: “Đường trơn đấy, anh về cẩn thận.”

“Khoan đã...” Vu Hướng Dương đã tháo găng tay ra từ lúc nào.

Một bông tuyết đậu trên hàng mi của Ôn Thu Ninh, Vu Hướng Dương đưa tay lên khẽ lấy.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng chạm vào mi mắt cô, như chạm vào trái tim hắn. Lông mi cô khẽ rung lên, trái tim hắn cũng đập mạnh theo.

Bông tuyết vừa chạm vào đã tan ra thành nước, làm ướt hàng mi cô. Dưới ánh đèn đường, từng sợi mi cong vút trở nên rõ ràng. Bàn tay Vu Hướng Dương trượt xuống, dừng lại trên má cô. Cảm giác mát lạnh từ lòng bàn tay nhắc nhở hắn đừng làm điều gì bồng bột.

Ôn Thu Ninh ngước mặt lên, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay Vu Hướng Dương. Hai người mắt đối mắt, tình ý dâng trào.

Mỗi lần gặp nhau, hai người đều nắm tay, ôm nhau, nhưng chưa bao giờ có hành động thân mật hơn.

Ôn Thu Ninh nghĩ, nếu giờ Vu Hướng Dương đề nghị, cô sẽ đồng ý. Có lẽ đây là điều tự nhiên sẽ đến khi tình yêu đã đủ sâu sắc.

Cô yêu Vu Hướng Dương, rất yêu.

Vu Hướng Dương rất muốn, nhưng hắn tự nhủ không thể vội vàng. Hắn chỉ nhẹ nhàng xoa má cô một lúc rồi rụt tay lại.

“Ngoài này lạnh lắm, em vào nhà đi. Anh sẽ đứng nhìn em.” Vu Hướng Dương nói.

Hơi ấm trên má biến mất, Ôn Thu Ninh cảm thấy hụt hẫng không nói nên lời. Trái tim cô như cũng lạnh đi vài phần.

Nhìn những bông tuyết mỏng manh đọng trên vai áo hắn, cô giơ tay lên phủi nhẹ.

Bình Luận (0)
Comment