Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 596

Vu Hướng Dương bắt lấy tay cô, “Đừng phủi, anh không lạnh.”

Cũng chính giây phút ấy, Ôn Thu Ninh nhón chân, đưa mặt lại gần, đôi môi khẽ chạm vào khóe miệng hắn.

Lần trước Vu Hướng Dương muốn hôn cô, nhưng cô đã từ chối. Lần này hắn chắc sẽ ngại ngùng không dám nhắc lại. Vậy thì lần này để cô là người chủ động.

Đáng lẽ cô chỉ định hôn lên má hắn thôi, nhưng mặt hắn bị chiếc khăn quàng che kín, chỉ hở ra phần giữa. Cuối cùng, môi cô chạm vào khóe miệng hắn.

Nụ hôn thoáng qua quá nhanh, Vu Hướng Dương còn chưa kịp cảm nhận đã biến mất. Hắn ngây người một lúc rồi nói: “Lại lần nữa được không? Vừa nãy anh không chuẩn bị.”

Ôn Thu Ninh đang ngượng chín mặt, nghe hắn nói thế thì bật cười. Má cô đã đỏ lại càng nóng hơn. Cô hít một hơi, lần nữa ngước mặt lên hôn hắn.

Lần này, Vu Hướng Dương đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn ngây ngốc cúi xuống.

Hai đôi môi chạm nhau, hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau. Cả hai đều không dám thở mạnh, cứ thế nhìn sâu vào mắt đối phương.

Khi Ôn Thu Ninh muốn lùi lại, Vu Hướng Dương đã nâng mặt cô lên và siết chặt. Hắn mở môi, nhẹ nhàng lướt trên môi cô, rồi từ từ tách đôi môi cô ra. Răng và lưỡi quấn quýt lấy nhau.

Cả hai đều là lần đầu tiên, vụng về và bối rối.

Mới nếm được chút ngọt ngào, cả hai đều không muốn dừng lại. Vu Hướng Dương ôm chặt cô vào lòng, Ôn Thu Ninh bám chặt lấy vạt áo trước n.g.ự.c hắn.

Dưới ánh đèn đường, chỉ còn lại bóng hai người hòa vào làm một. Thời gian dường như ngưng đọng, chỉ có những bông tuyết không ngừng rơi, nhuộm trắng mái tóc cả hai.

Ôn Thu Ninh được hôn đến tê dại môi lưỡi, đầu óc quay cuồng. Cô khẽ hé môi th* d*c, đôi mắt mờ mờ sương.

Khi Vu Hướng Dương lại cúi xuống, Ôn Thu Ninh vội quay mặt đi. Cô cố gắng giữ chút lý trí cuối cùng: “Đủ rồi, muộn rồi đấy.”

Khi nói, cô cảm thấy đầu lưỡi mình như muốn líu lại.

Vu Hướng Dương vẫn chưa thấy đủ, “Lần cuối cùng thôi.”

Ôn Thu Ninh: “...”

Thôi được rồi, lại thêm lần cuối cùng nữa. Cuối cùng, Vu Hướng Dương cũng chịu buông cô ra.

“Anh sẽ chịu trách nhiệm với em!” Vu Hướng Dương nói rất nghiêm túc. Môi hắn bị cô cắn đến rách nhưng hắn chẳng thấy đau chút nào. “Chờ em tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn!”

Ôn Thu Ninh không đồng ý cũng không từ chối, “Rồi tính sau. Anh về đi.”

“Em vào nhà trước đi.”

Ôn Thu Ninh quay người, bước vào. Lúc đi lên lầu, cô chột dạ l.i.ế.m môi, kéo khăn quàng cổ lên cao che kín miệng.

Ôn Cầm đang ngồi bên bếp lửa đan áo, không biết đang suy nghĩ gì mà cây kim trong tay dừng lại, đến khi Ôn Thu Ninh vào cửa cũng không hay biết.

Thấy mẹ thẫn thờ, Ôn Thu Ninh tò mò hỏi: “Mẹ, mẹ đang nghĩ gì đấy ạ?”

Ôn Cầm giật mình, lại bắt đầu đan len, “Không có gì. Trời lạnh thế này, con mau vào rửa mặt đi.”

Ôn Thu Ninh rửa mặt xong, nhìn vào gương mới thấy môi mình sưng lên. Vu Hướng Dương hôn mạnh thật đấy.

Nhưng nghĩ đến môi Vu Hướng Dương, cô cũng cảm thấy mình chẳng tốt hơn là bao.

Hai mẹ con đều có tâm sự riêng, không ai để ý đến sự khác lạ của người kia.

Vu Hướng Dương cũng chỉ khi đánh răng mới thấy môi mình bị rách. Rồi anh lại cười ngốc nghếch suốt.

Sáng hôm sau, tuyết đã tạnh.

Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương cùng nhau chạy bộ. Thấy khóe miệng cậu em rách một vết, anh vừa bán tín bán nghi vừa tò mò hỏi: “Miệng cậu bị sao thế?”

Vu Hướng Dương lườm Trình Cảnh Mặc một cái, vừa bất mãn vừa có chút đắc ý: “Cậu hỏi thừa!”

Trình Cảnh Mặc: “…” À, hiểu rồi!

Nhưng anh vẫn không thể tin được. Hai người mới ở bên nhau bốn tháng mà đã tiến triển đến mức này ư? Trình Cảnh Mặc không ngờ Vu Hướng Dương lại có “hiệu suất” cao đến thế. Trong mắt anh, Ôn Thu Ninh giống như một “lô cốt” phòng thủ cực tốt, muốn công phá thì khó vô cùng. 

Khi Vu Hướng Dương nằm viện, mỗi tối Trình Cảnh Mặc đều đưa Ôn Thu Ninh về. Bầu không khí giữa họ… không phải là ngượng ngùng, mà phải nói là lặng như tờ. Hai người hiếm khi nói chuyện, may ra cũng chỉ là vài câu xã giao như “Cảm ơn” hay “Chào tạm biệt”. Anh chỉ thích những người như Vu Hướng Niệm thôi, vừa đáng yêu lại vừa ... nói nhiều.

Chạy bộ xong, Vu Hướng Dương vội vã ra khỏi nhà. Từ ngày bị "con quỷ yêu" quấn thân, hắn gần như không ở nhà trừ lúc ngủ. Chỉ có Trình Cảnh Mặc dậy sớm mới có thể nhìn thấy mặt hắn.

Trình Cảnh Mặc còn nghĩ: Dù sao đã "bất trung lưu", chi bằng cưới vợ sớm đi cho khuất mắt!

Vu Hướng Dương mua bữa sáng rồi đi thẳng đến nhà Ôn Thu Ninh.

Ôn Cầm đang ngồi ở phòng chính, liếc mắt một cái đã thấy vết thương trên khóe môi hắn. Bà không suy nghĩ nhiều, hỏi luôn: “Hướng Dương, miệng cháu bị sao vậy?”

Vu Hướng Dương ấp úng đáp: “Dạ… cháu bị nóng trong người, nổi mụn ạ.”

“Trong nhà có bồ công anh phơi khô đấy, để dì pha cho cháu một cốc, uống vào sẽ đỡ ngay,” Ôn Cầm nói rồi đứng dậy.

Vu Hướng Dương: “... Cháu cảm ơn dì ạ.”

Trong phòng ngủ, Ôn Thu Ninh nghe thấy, cố nén cười. Vu Hướng Dương không ngừng nhìn về phía cửa phòng, cuối cùng cũng đợi được cô ra. Hai người nhìn nhau, cười.

Ăn sáng xong, Ôn Cầm đi làm trước. Vu Hướng Dương như đã quen thuộc, tự giác thu dọn bát đũa. Lúc chuẩn bị đi, hắn bất ngờ kéo tay Ôn Thu Ninh, không cho cô đi.

“Ninh Ninh…” Trong ánh mắt hắn ánh lên vẻ khao khát không hề che giấu.

Ôn Thu Ninh hiểu ý của Vu Hướng Dương, cô e dè nhìn ra cửa. Lúc nãy Vu Hướng Dương rửa bát xong đã đóng cửa lại rồi. Cô cũng muốn, nhưng lại lo lỡ Ôn Cầm quay về thì sao? Cô khẩn trương l.i.ế.m môi.

Nhìn đôi môi mềm mại đó mấp máy, cổ họng Vu Hướng Dương khẽ giật. Giọng hắn trở nên khàn đặc: “Ninh Ninh…”

Bình Luận (0)
Comment