Trình Cảnh Mặc hiểu những điều này. Anh từng được nghe thầy giáo giảng qua ở trường. Chỉ là, thói quen nghề nghiệp khiến anh luôn phải giữ sự cảnh giác cao độ. Đồng thời, anh cũng cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt. Như chuyện mua quần áo hôm nay, trước kia nào có nhiều kiểu dáng để chọn như vậy, đa số mọi người vẫn tự mua vải về may.
Cà phê kiểu Mỹ, kiểu Ý, Latte, Mocha, cà phê đen, Cappuccino... Vu Hướng Niệm hào phóng gọi mỗi loại một ly.
Trình Cảnh Mặc nhìn hàng loạt ly cà phê được mang ra, kinh ngạc hỏi: "Không ăn cơm à?"
Thế này là muốn uống cho no luôn sao ?! Hơn nữa, cà phê sẽ làm mất ngủ.
Vu Hướng Niệm cười không ngớt, "Em chỉ muốn cho anh nếm thử mỗi loại một chút. Như vậy em sẽ biết anh thích uống vị gì."
Trình Cảnh Mặc thầm nghĩ, nếu muốn biết anh thích vị gì thì mỗi lần gọi hai ly là được rồi. Đến vài lần là nếm đủ hết. Giờ gọi một lúc nhiều như thế này, uống không hết thì lãng phí lắm.
Lỗi anh ! Anh lại dám hy vọng xa vời rằng Vu Hướng Niệm sẽ biết tiết kiệm.
"Đừng uống nhiều, mỗi loại nếm thử một hai ngụm là được," Vu Hướng Niệm lại dặn dò. "Nếu tối nay mất ngủ, anh cứ tìm Vu Hướng Dương tâm sự."
Gương mặt Trình Cảnh Mặc không chút biểu cảm, "Hai người đàn ông nằm cùng một giường tâm sự à? Anh lại không bị làm sao!"
Vu Hướng Niệm cười đến đau bụng, "Em bảo anh đi tâm sự, chứ có bảo hai người nằm chung giường đâu!"
Trình Cảnh Mặc nói: "Trong lòng em nghĩ vậy."
Bị vạch trần suy nghĩ nội tâm, Vu Hướng Niệm không hề bối rối. Cô đưa cho anh một ly cà phê, "Mau nếm thử đi! Anh có thể được nếm những loại cà phê ngon như thế này, phải cảm ơn những người như ba. Là họ có tầm nhìn xa trông rộng, đưa ra những đề nghị phát triển, chúng ta mới có thể hưởng thụ được."
Trình Cảnh Mặc nếm mỗi loại hai ngụm rồi nói: "Anh thấy loại này đắng đắng ngon hơn."
"Đó là cà phê đen, không thêm gì cả." Vu Hướng Niệm giải thích. "Em thích uống Mocha."
"Loại này nè!" Cô chỉ vào ly của mình rồi nói tiếp. "Anh uống hết cà phê đen, em uống hết Mocha, rồi chúng ta đi ăn cơm."
Hai người uống cà phê xong lại đi ăn một bữa thịnh soạn. Ăn uống no nê, Vu Hướng Niệm lại muốn đi xem phim.
Trình Cảnh Mặc thầm nghĩ: Tiền lương chưa nhận một đồng, đã bị cô tiêu sạch rồi.
Vu Hướng Niệm khoác tay anh, vui vẻ nói: "Trình Cảnh Mặc, sau này em nuôi anh!"
Trình Cảnh Mặc mặt không biến sắc đáp: "Được !"
Đến rạng sáng, Trình Cảnh Mặc vẫn trằn trọc không ngủ. Vu Hướng Niệm tựa vào n.g.ự.c anh, ngủ ngon lành.
Anh biết cà phê sẽ làm mất ngủ, vậy nên lúc nãy đã cố gắng hết sức.
Nhưng anh, một người "ra sức" như thế mà còn chưa thấy mệt, mà cô, người chẳng tốn sức gì lại dựa vào anh r*n r*, sau đó ngủ thiếp đi ngay tức khắc.
Tra nữ !
Hại anh một mình tỉnh táo đến giờ!
Mấy ngày nay, Ôn Thu Ninh vui hơn cả Vu Hướng Niệm.
Từ nay về sau, lương tháng của cô được hơn một trăm hai mươi đồng, hoàn toàn đủ để cô và mẹ sống thoải mái. Hơn nữa, cô được nghỉ chủ nhật, thời gian đồng bộ với Vu Hướng Dương.
Thấy Ôn Thu Ninh vui vẻ như thế, Vu Hướng Dương nhân cơ hội nói: "Ninh Ninh, chúng ta kết hôn đi!"
Ôn Thu Ninh cũng rất muốn gả cho hắn, nhưng trong lòng vẫn còn chút vướng bận.
Tuy rằng cảm giác bài xích đã giảm đi nhiều, nhưng cô lo lắng nếu nhìn thấy người thật, phản ứng đó sẽ lại trở nên nghiêm trọng.
Hơn nữa, hai người ở Bắc Kinh cũng chưa có nhà riêng. Căn phòng cô thuê chỉ có một phòng ngủ, hai người họ ngay cả phòng tân hôn cũng không có.
"Em muốn chờ đơn vị phân nhà rồi mới kết hôn," cô nói.
Vu Hướng Dương bật cười, "Chờ đơn vị phân nhà thì đến bao giờ chứ?"
"Em cũng không biết," cô trả lời.
Cô mới đi làm, cũng không tiện hỏi chuyện này ở phòng hậu cần. Sợ mọi người sẽ nhìn cô với ánh mắt khác.
Vu Hướng Dương nói: "Chuyện nhà cửa không phải vấn đề. Chúng ta có thể thuê một căn lớn hơn ở bên ngoài. Đợi khi anh tốt nghiệp và có công việc ổn định, anh sẽ xin phòng gia đình. Phòng đó dễ xin hơn, lại còn an toàn."
Ôn Thu Ninh suy nghĩ một lát, cảm thấy Vu Hướng Dương nói cũng phải.
Nếu cứ chờ ba bốn năm mà đơn vị vẫn chưa phân được nhà, chẳng lẽ hai người cứ tiếp tục chờ sao?
"Vậy chúng ta đi tìm nhà trước xem," Ôn Thu Ninh nói. "Tìm nhà cũng tốn một thời gian mà."
Vu Hướng Dương vui mừng nhảy lên, "Đi đi, chúng ta đi tìm nhà ngay bây giờ!"
Hai người tìm nhà cả một buổi sáng, nhưng vẫn không tìm được căn nào ưng ý. Đối với phòng tân hôn, cả hai đều khá kén chọn. Hết hắn không hài lòng thì lại đến cô không thích.
Ôn Thu Ninh đi bộ mệt rã rời, đành nói về nhà ăn cơm trước, tuần sau lại đi tìm tiếp.
Trên đường về nhà, Vu Hướng Dương nói: "Ninh Ninh, anh muốn kết hôn thì phải làm báo cáo gửi lên cấp trên. Tình trạng của bố em cũng phải khai báo rõ ràng. Tuy ông ấy đã rời bỏ hai mẹ con em, nhưng ông ấy là ai, trước kia làm gì... những điều đó đều phải được trình bày."
"Không phải vì nhằm vào ai cả, mà là quân nhân kết hôn đều phải điều tra gia đình và thân phận của đối phương."
Lòng Ôn Thu Ninh chùng xuống. Cô chưa từng biết quân nhân kết hôn lại có quy định này. Hơn nữa, cô đã hứa với Ôn Cầm sẽ không nhắc đến chuyện của bố cô nữa.