Đợi hồi lâu không thấy Ôn Thu Ninh trả lời.
"Ninh Ninh?" Vu Hướng Dương quay đầu lại nhìn cô, "Có khó xử lắm không?"
Ôn Thu Ninh hỏi: "Ông ta đã kết hôn, rồi lại không kết hôn với mẹ em mà lại có em. Chuyện này có ảnh hưởng gì không anh?"
Vu Hướng Dương sững sờ. Anh không ngờ rằng Ôn Cầm, người nhìn có vẻ hiền lành, lại có mối quan hệ với một người đàn ông đã có vợ.
Có lẽ sẽ có chút ảnh hưởng, nhưng vấn đề hẳn là không lớn.
Vu Hướng Dương nói: "Chủ yếu là họ sẽ điều tra xem có phạm tội hay không thôi. Chuyện của bố mẹ em thuộc về vấn đề đạo đức."
Ôn Thu Ninh im lặng nói: "Mẹ em bị lừa. Bà không biết ông ta đã có vợ. Sau khi biết, bà không bao giờ làm phiền họ nữa."
Vu Hướng Dương trấn an cô: "Không sao đâu. Ông ta không sống cùng hai mẹ con em, nên ông ta là người như thế nào cũng không ảnh hưởng lớn đến em. Chỉ cần làm rõ thân phận là được."
Ôn Thu Ninh nói: "Em về nhà hỏi mẹ rõ hơn về chuyện này."
"Được."
Khi hai người về đến nhà, Ôn Cầm đã chuẩn bị cơm tối xong. Vu Hướng Dương giả vờ như không biết chuyện của bà, vẫn đối xử với bà như trước.
Ăn tối xong, Vu Hướng Dương rời đi.
Ôn Thu Ninh lấy hết can đảm nói: "Mẹ, con và Vu Hướng Dương chuẩn bị kết hôn."
Ôn Cầm vui vẻ gật đầu liên tục, "Tốt quá!"
Ôn Thu Ninh nói tiếp: "Anh ấy là quân nhân, kết hôn cần phải điều tra tình hình gia đình chúng ta, bao gồm cả người đàn ông kia."
Nụ cười trên gương mặt Ôn Cầm tắt lịm, đôi mắt thoáng chút hoảng sợ.
Sau một hồi lâu im lặng, bà Ôn khẽ khàng mở lời, giọng nói yếu ớt: "Ninh Ninh à, năm đó hắn rời đi không hề hay biết mẹ mang thai con. Với lại, mẹ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ để hắn nhận con."
Ôn Thu Ninh đã hiểu ý trong lời nói của mẹ. Ôn Cầm vẫn không muốn tiết lộ thân phận của người đàn ông kia. Cô hơi bực bội, cất giọng đầy ấm ức: "Mẹ ơi, một người đã phản bội hôn nhân, lừa dối tình cảm, vậy mà mẹ còn bao che cho hắn làm gì?"
Ôn Cầm tránh ánh mắt của con gái, né tránh câu hỏi: "Không phải bao che đâu con, năm đó mẹ cũng có lỗi. Mẹ chỉ nghĩ, chúng ta đã cắt đứt mọi quan hệ với hắn bấy lâu rồi, bây giờ không cần thiết phải lôi hắn vào chuyện này nữa."
Ôn Thu Ninh cảm thấy thật bất lực. Rốt cuộc người đàn ông đó đã cho mẹ cô uống loại thuốc mê nào mà khiến bà trở nên lú lẫn như vậy? Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, từ tốn nói: "Mẹ, việc nào ra việc đó. Con không muốn có dính dáng gì đến ông ta cả. Chỉ là con muốn kết hôn thì buộc phải khai báo rõ ràng tình hình gia đình, mà cũng chỉ cần nói lúc ông ta ở bên mẹ thôi, còn hiện tại ông ta là ai, làm gì, con không cần biết, cũng không liên quan gì đến con."
Cô nhìn thẳng vào mẹ, nói tiếp: "Mẹ không thể vì ông ta mà để con không lấy được chồng chứ?"
Bà Ôn ngập ngừng, vẻ mặt đầy khó xử: "Ninh Ninh..."
Ôn Thu Ninh không ép mẹ nữa: "Thôi được rồi mẹ, mẹ cứ suy nghĩ thêm vài ngày đi, thời gian vẫn còn mà."
Chuyện Tô Ngọc Thụy bị điều tra qua đi một cách suôn sẻ, Tô Ngọc Lệ ngấm ngầm thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ, bà ta đã biết gia đình của người yêu Ôn Thu Ninh không phải hạng tầm thường. Chưa kể có Tống Hoài Khiêm chống lưng, chỉ riêng gia đình Vu Hướng Dương thôi cũng đã không thể động vào được rồi.
Tô Ngọc Lệ hiểu rõ những gia đình này không thể trêu chọc, nhưng nỗi uất hận trong lòng bà ta cứ dâng lên mãi không dứt. Lòng thù ghét dành cho Ôn Cầm càng ngày càng sâu đậm. "Con hồ ly tinh đẻ ra con gái cũng là hồ ly tinh, chỉ giỏi quyến rũ những kẻ có quyền thế!"
Tô Ngọc Lệ lại mất ngủ cả một đêm dài. Sáng sớm, bà ta đã lén lút đến khu nhà Ôn Thu Ninh đang ở. Ngay cả bản thân bà ta cũng không hiểu vì sao lại đến đây, có lẽ chỉ đơn giản là muốn trút cơn giận đang sôi sục trong lòng lên đầu Ôn Cầm.
Đúng lúc đó, Ôn Cầm và con gái cùng bước ra khỏi nhà. Một người đi làm, một người đi chợ. Tô Ngọc Lệ nấp ở một góc khuất, bất ngờ nhìn thấy cô gái đang đi bên cạnh Ôn Cầm. Đầu óc bà ta "oanh" một tiếng, mọi suy nghĩ như nổ tung. Chân bà ta bỗng chốc mềm nhũn, phải bám vào tường mới có thể đứng vững, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào gương mặt của Ôn Thu Ninh.
Gương mặt ấy giống Ôn Cầmnhưng thanh thoát hơn, cằm cũng nhọn hơn, ngũ quan thì xinh đẹp hơn rất nhiều, đặc biệt là đôi mắt, hoàn toàn không giống Ôn Cầm chút nào. Từ gương mặt ấy, Tô Ngọc Lệ đã nhận ra một bóng hình quen thuộc khác, đặc biệt là đôi mắt ấy, bà ta đã quá quen thuộc !
Minh Nguyên Kiều thời trẻ cũng có một đôi mắt như thế, tuy không to nhưng khóe mắt lại hất lên đầy cuốn hút. Khi nhìn người khác, ánh mắt lạnh lùng, điềm tĩnh nhưng lại mang theo một vẻ gì đó rất quyến rũ . Năm xưa, bà ta đã bị đôi mắt ấy mê hoặc, không chỉ đôi mắt, Minh Nguyên Kiều còn có ngoại hình vô cùng tuấn tú, cao ráo.
Bà ta đã gặp Minh Nguyên Kiều vài lần, sau đó liền đề nghị với cha mình là muốn lấy hắn làm chồng. Cha của Minh Nguyên Kiều là cấp dưới của cha bà ta, thấp hơn đến ba cấp bậc, việc nhà họ Minh kết thông gia với nhà bà ta, đối với Minh gia hoàn toàn chính là "chuột sa chĩnh gạo", thế nên dĩ nhiên không ai phản đối, bà ta thuận lợi gả cho Minh Nguyên Kiều.
Sau khi kết hôn, cha bà ta dốc sức bồi dưỡng cho hắn. Minh Nguyên Kiều cũng rất nỗ lực, thể hiện xuất sắc trong công việc. Sau này, cha bà ta được điều đến Bắc Kinh, cũng đưa luôn Minh Nguyên Kiều theo. Giờ đây, cả nhà họ Tô đều đã định cư và phát triển tại Bắc Kinh. Nếu không phải vì chuyện năm xưa, Minh Nguyên Kiều có lẽ đã trở thành một người đàn ông hoàn hảo.