Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 624

Đợi khi đầu óc Tô Ngọc Lệ bình tĩnh trở lại, hai mẹ con nhà kia đã đi đến ngã tư gần đó. Bà ta thấy họ nói với nhau vài câu rồi mỗi người đi một hướng. Cơn giận đột ngột bùng lên trong lòng, bà ta không kịp suy nghĩ, vội vã chạy theo Ôn Cầm. Bà ta lao đến trước mặt Ôn Cầm và giáng thẳng một cái tát trời giáng.

Ôn Cầm đang đi trên đường thì bất ngờ ăn một cái tát đau điếng. Bà sững sờ, ôm mặt đứng ngây ra. Nhìn rõ người đến, Ôn Cầmsợ hãi lùi lại hai bước. Tô Ngọc Lệ vẫn chưa nguôi giận, lại giơ tay lên định tát thêm một cái nữa. Lần này, cái tát đánh trúng mu bàn tay Ôn Cầm, để lại vài vệt đỏ hằn lên.

Lúc này đang là giờ cao điểm, đường phố rất đông người. Nhiều người đi đường đã dừng lại để xem chuyện. Tô Ngọc Lệ nhìn những người vây quanh, bà ta hít một hơi, bình tĩnh lại, hạ giọng nói: "Nếu bà còn muốn giữ chút thể diện thì về nhà nói chuyện!"

Dứt lời, bà ta quay người bỏ đi. Ôn Cầm ôm lấy bên má sưng đỏ, cúi đầu lủi thủi đi theo sau.

Hai người vào nhà, đóng cửa lại. Sau một đoạn đường, Tô Ngọc Lệ đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng cơn giận ban nãy vẫn khiến bà ta chỉ muốn đánh c.h.ế.t Ôn Cầm. Bà ta trừng mắt nhìn chằm chằm Ôn Cầm, giọng nói đầy hung hãn: "Con gái của cô là con của hắn sao?!"

Ôn Cầm lắc đầu quầy quậy, giọng run rẩy: "Không phải!"

Tô Ngọc Lệ làm sao có thể tin. Gương mặt Ôn Thu Ninh giống Minh Nguyên Kiều hơn cả hai người con trai của bà ta là Minh Hạo và Minh Túc. Bà ta cười mỉa mai, đầy cay độc: "Hay cho cô, Ôn Cầm! Cô đã gian dối về tuổi của con gái để lấp l.i.ế.m chuyện này. Tôi đã nghi ngờ từ lâu, cô không có đàn ông thì lấy đâu ra đứa con gái lớn như vậy!"

Giọng Tô Ngọc Lệ đột ngột tăng cao: "Cô có biết, việc cô làm sẽ hủy hoại hắn hay không?!"

Ôn Cẩm sao có thể không biết ?

Bà hiểu rõ điều đó, vì vậy bấy nhiêu năm nay bà chưa từng hé răng nửa lời. Bà nói: "Cô yên tâm, con gái tôi cũng không biết cha nó là ai, tôi cũng chưa từng nói với bất cứ ai."

"Ha! Ha!" Tô Ngọc Lệ cười một cách điên dại. Bất cứ ai đã từng gặp Minh Nguyên Kiều và Ôn Thu Ninh cùng lúc đều sẽ sinh nghi. Bây giờ, việc đuổi Ôn Cầm ra khỏi Bắc Kinh không còn là cách giải quyết vấn đề nữa. Sự tồn tại của Ôn Thu Ninh giống như một quả b.o.m hẹn giờ, không biết chừng nào sẽ phát nổ. Hơn nữa, Ôn Thu Ninh còn đang làm việc ở Bắc Kinh, không thể dễ dàng đuổi đi được, đây là mối đe dọa quá lớn đối với nhà họ Minh.

Cả hai người phụ nữ đều chìm vào im lặng. Một lúc lâu sau, Tô Ngọc Lệ mới lên tiếng: "Nếu bà đã giữ bí mật này bấy nhiêu năm, thì làm ơn hãy tiếp tục giữ nó đi!"

Bà ta quyết định tạm thời giải quyết như vậy, sau này sẽ từ từ tìm cách khác. Ôn Cầm chìm vào sự bối rối, đầy khó xử. Tô Ngọc Lệ nói tiếp: "Bà nên biết sự lợi hại của chuyện này. Hắn mới chỉ hơn bốn mươi tuổi, đang là lúc sự nghiệp phát triển. Chỉ cần bà hé lộ nửa lời, cả đời hắn sẽ bị hủy hoại!"

Tô Ngọc Lệ đã rời đi từ lâu, nhưng Ôn Cầm vẫn chưa hoàn hồn. Bà không muốn hủy hoại tương lai của hắn, nhưng cũng không muốn làm lỡ dở cả đời con gái mình.

Buổi chiều, Ôn Thu Ninh trở về nhà. Thấy bên má trái của mẹ sưng đỏ, còn hằn lên mấy dấu tay rõ ràng, cô giận dữ hỏi: "Mẹ, ai đã đánh mẹ vậy?"

Chuyện xảy ra vào buổi sáng có nhiều người chứng kiến, Ôn Cầm không thể giấu được. Bà đành tìm một lý do để lấp l**m: "Sáng nay đi chợ, có một người phụ nữ bị mất ví tiền, cô ta tưởng nhầm là mẹ lấy."

Ôn Thu Ninh càng thêm tức giận: "Sao mẹ không đánh trả lại?!"

Ôn Cầm nói: "Chỉ là hiểu lầm thôi, cô ấy cũng xin lỗi rồi, cho qua đi."

Ôn Thu Ninh câm nín. Đôi khi cô thật sự vừa giận vừa bất lực trước tính cách nhẫn nhịn của mẹ mình. Bị người ta bắt nạt thì chỉ biết nuốt hận vào trong, không dám chống trả. Giá như mẹ cô đanh đá hơn một chút, hung dữ hơn một chút, thì có lẽ năm xưa hai mẹ con đã không bị bắt nạt thê thảm đến vậy.

Tô Ngọc Lệ trở về nhà trút cơn giận, đập phá tan hoang mọi thứ trong nhà. Khi người giúp việc đang dọn dẹp, Minh Nguyên Kiều về tới. Nhìn cảnh tượng bừa bộn chưa kịp thu dọn, ông ta nhíu mày: "Hôm nay lại làm sao vậy?"

Tô Ngọc Lệ bực bội ngồi trên ghế sô pha, vẫn chưa biết có nên kể chuyện Ôn Thu Ninh cho Minh Nguyên Kiều nghe không. Vừa nghe thấy ông ta lên tiếng, cơn nóng trong lòng bà ta lại bùng lên. Bà ta bật dậy khỏi ghế, định lao vào cãi nhau với chồng. Minh Hạo và Minh Túc vội vã chạy ra can hai người. Họ đã quá quen với cảnh tượng này. Bố mẹ họ thường xuyên cãi vã, nhưng lần nào cũng là mẹ họ "làm loạn" trước.

Minh Nguyên Kiều cũng hiểu tính nết của vợ. Lần nào vô cớ gây gổ, cũng là vì bà ta lại nhớ về chuyện cũ. Ông ta có chút mất kiên nhẫn, kéo kéo cổ áo, dặn dò Minh Hạo và Minh Túc: "Hai con ở lại bầu bạn với mẹ đi." Ông ta luôn chọn cách ra ngoài để tránh mặt mỗi khi vợ nổi nóng, đợi đến lúc bà ta nguôi giận mới quay về. Lúc này, Minh Nguyên Kiều cũng rất phiền lòng, không rõ vì sao chuyện đã qua đi bao nhiêu năm rồi, mà Tô Ngọc Lệ mãi ôm khư khư trong lòng như thế?

***

Vu Hướng Dương cứ ngỡ sẽ nhanh chóng biết được tình hình của bố ruột Ôn Thu Ninh, nhưng đã ba tuần trôi qua, mỗi lần hỏi thì Ôn Thu Ninh đều nói cứ từ từ. Hai người đã xem được vài căn nhà ưng ý, Hướng Dương chỉ chờ làm báo cáo, cấp trên phê duyệt xong là họ sẽ chuẩn bị đám cưới.

Vốn là người nóng tính, Hướng Dương không thể kiên nhẫn hơn được nữa: "Ninh Ninh, dù bố em là một tên tội phạm, em cũng phải nói cho anh biết chứ, để anh còn tìm cách giải quyết sớm. Không phải à?"

Bình Luận (0)
Comment