Vu Hướng Niệm nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng cô cũng dâng lên vị chua xót.
Có lẽ là nhờ sự dạy bảo gương mẫu của ông bà và ba, hoặc cũng có thể là do gen di truyền của những người đàn ông nhà họ Tống, An An và Ca Cao tuy bằng tuổi nhau, nhưng An An từ nhỏ đã ngoan hơn, càng lớn càng chững chạc và hiểu chuyện.
Ăn cơm xong, Tống Hoài Khiêm và Lâm Vận Di dẫn hai đứa trẻ đi dạo phố, Tiểu Kiệt cũng rất ý tứ đi theo ra ngoài.
Mọi người đều nhận ra được sự thay đổi giữa Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Niệm. Trước kia, đôi vợ chồng trẻ này ở bên nhau là quấn quýt không rời, hôm nay lại chẳng nói với nhau được câu nào.
Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại ba người họ, mỗi người ngồi một góc trên ghế sô pha.
Vu Hướng Dương lên tiếng phá vỡ sự im lặng ngột ngạt: “Niệm Niệm, chuyện này hoàn toàn là lỗi của anh. Nếu em có giận, cứ trút hết vào anh! Hôm nay em đ.á.n.h c.h.ế.t anh, mắng c.h.ế.t anh, anh cũng cam lòng chấp nhận!”
Sự việc đã xảy ra lâu như vậy, Vu Hướng Niệm hiện tại đã có thể bình tĩnh đối mặt.
“Vu Hướng Dương, hôm đó em đã ra tay đ.á.n.h anh, em xin lỗi anh!” Vu Hướng Niệm đứng dậy khom lưng.
“Anh so đo với em khi nào?” Vu Hướng Dương xua tay lia lịa, “Chỉ cần em có thể giải tỏa, em có đ.á.n.h anh thêm nữa anh cũng nhận!”
Vu Hướng Niệm ngồi xuống: “Đánh mắng không giải quyết được vấn đề. Giống như lời ba nói, anh cần phải rút ra kinh nghiệm. Em khách quan phân tích với anh nhé. Nguyên nhân cốt lõi nhất của chuyện này là vì Hạ Thanh Vân có vị trí đặc biệt trong lòng anh.”
Vu Hướng Dương há miệng muốn phủ nhận. Vu Hướng Niệm đã nhanh hơn, giành trước một bước nói: “Anh hãy nghe em nói hết đã! Em nói đặc biệt không phải là anh còn thích cô ta hay còn tơ vương, mà là anh vẫn còn để ý đến quá khứ đó, hay nói cách khác là trong lòng anh vẫn có một cái gai.”
“Nếu đổi lại là một người phụ nữ khác từng lừa dối anh, hãm hại anh, anh chắc chắn sẽ không bao giờ mắc lừa lần nữa, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn cô ta. Nhưng với Hạ Thanh Vân, anh lại sẵn lòng cho cô ta cơ hội tiếp cận anh.”
“Cô ta là mối tình đầu của anh, năm đó lại ruồng bỏ anh. Nhưng với nhân phẩm của anh, anh không thể làm ra chuyện trả đũa cô ta. Anh trong tiềm thức muốn chứng minh trước mặt cô ta rằng lựa chọn năm đó của cô ta là sai lầm nhường nào, và anh tốt, ưu tú ra sao. Chính cái lòng hiếu thắng vô nghĩa của anh đã gây ra tất cả mọi chuyện về sau, bao gồm cả việc Ôn Thu Ninh bỏ đi.”
Trình Cảnh Mặc đưa mắt nhìn Vu Hướng Dương.
Vu Hướng Dương ngẩn người. Mình có tâm tư này thật à? Dù có đi chăng nữa, thì hiện tại hắn đối với Hạ Thanh Vân thật sự sẽ không thèm nhìn thêm một cái.
Vu Hướng Niệm tiếp tục: “Ôn Thu Ninh biết nhân phẩm của anh. Nếu là anh cùng một người phụ nữ khác làm ra chuyện thân mật như vậy, có lẽ cô ấy sẽ không tin. Nhưng người này lại là Hạ Thanh Vân, cho nên cô ấy tin. Cô ấy không ngốc, không thể nào không cảm nhận được sự đặc biệt của anh dành cho Hạ Thanh Vân.”
“Cha mẹ Trình Cảnh Mặc không so đo với anh là vì sự rộng lượng và tấm lòng của họ. Sau khi chuyện xảy ra, nỗi lo lắng và đau khổ trong lòng họ, anh không thể nào cảm nhận được hết. Nếu lần này Trình Cảnh Mặc xảy ra chuyện gì, anh có quỳ xuống dập đầu nhận tội cũng chẳng thay đổi được gì.”
“Vu Hướng Dương, ngã một lần thì phải khôn ra một chút. Anh không cần thiết phải chứng minh bất cứ điều gì với những kẻ không liên quan. Về sau đừng bao giờ làm loại chuyện vô nghĩa này nữa. À, còn nữa, trừ người thân ra, về sau anh phải đa nghi hơn với bất kỳ ai. Hai người nên nhớ, trong quần chúng cũng có kẻ xấu, không phải ai cũng thiện lương, đáng tin cậy!”
“Đúng rồi! Ba mẹ không biết nghe ngóng từ đâu mà biết chuyện này. Nếu không phải em ngăn lại, ba đã vác s.ú.n.g lên tận quân khu để xử lý anh rồi. Chừng nào anh nghĩ kỹ, thì gọi điện thoại nói chuyện với ba mẹ đi.”
Vu Hướng Dương nuốt khan: “Anh sẽ gọi điện cho ba mẹ ngay lát nữa.”
“Tiếp theo, em muốn nói với hai người chuyện quan trọng nhất.” Vu Hướng Niệm nghiêm nghị nói, “Kẻ địch mạnh hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều.”
Qua gần ba tháng âm thầm điều tra về Ngô Hiểu Mẫn, Vu Hướng Niệm thực sự kinh ngạc.
Ban đầu, cô chỉ nghĩ hai anh em nhà họ Ngô chỉ dừng lại ở việc mở xưởng may quần áo, nhưng giờ đây cô mới biết bản đồ kinh doanh của họ rộng lớn đến mức nào. Họ nhúng tay vào đủ thứ: thời trang, đồ điện, khoáng sản, lĩnh vực giải trí, và cả thương mại xuất nhập khẩu.
Hơn thế nữa, dạo gần đây, hai anh em này còn bắt đầu gom đất. Họ mua vào một lượng lớn đất đai khắp nơi ở Bắc Kinh, từ nội thành ra đến ngoại ô. Vu Hướng Niệm phải thầm bội phục cái mũi kinh doanh tinh tường của họ. Mỗi bước đi đều giẫm chính xác lên điểm nóng hái ra tiền. Cứ đà này, sau này họ có thể nghiễm nhiên có mặt trong danh sách những người giàu nhất thế giới.
Vu Hướng Niệm nói: “Ý của ba là, lấy chuyện này làm đầu mối, từ đây, chúng ta sẽ đăng báo cáo lên cấp trên để triển khai điều tra Ngô Hiểu Mẫn một cách danh chính ngôn thuận.”
Cô tiếp tục nói: “Cô ta rất giảo hoạt. Điều tra cô ta không phải chuyện ngày một ngày hai, hay một hai tháng là có kết quả được. Rất có thể phải mất nửa năm, một năm, thậm chí còn lâu hơn. Người ba nhờ giúp đỡ, về lâu về dài sẽ không ổn.”
“Hơn nữa, việc làm ăn của họ lớn như vậy, mạng lưới quan hệ chắc chắn rất mạnh. Vì thế, cần một tổ chức tuyệt đối giữ bí mật để phụ trách chuyện này.”