Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương đều gật đầu tán thành: “Vậy thì thứ Hai tuần sau, bọn anh sẽ làm báo cáo gửi lên cấp trên.”
Những chuyện cần nói đều đã xong xuôi, Vu Hướng Dương liền đi gọi điện thoại về nhà.
Nếu đạn có thể truyền qua dây điện thoại, Vu Hướng Dương cảm thấy mình đã bị Vu Gia Thuận dùng s.ú.n.g máy b.ắ.n thành cái tổ ong rồi.
Cơn thịnh nộ cuồng loạn của Vu Gia Thuận cứ thế tuôn ra không ngừng, càng mắng càng tức, càng tức lại càng mắng, mắng đến mức chính ông cũng suýt lên cơn đau tim. Ông mắng đứa con trai ngu xuẩn này, bị điều tra, không tìm được vợ cũng là đáng đời! Nhưng nếu làm hỏng hạnh phúc của con gái ông , thì đó là tội đáng c.h.ế.t vạn lần!
Vu Hướng Dương cầm điện thoại, im lặng lắng nghe, không biết có nghe lọt tai được chữ nào không.
Còn lại Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Niệm ngồi trên sofa, cả hai lén nhìn đối phương một cái, ánh mắt vô tình chạm nhau, họ lại đồng thời ngượng ngùng quay đi.
“Em lên lầu trước đây.” Vu Hướng Niệm vội vàng đứng dậy đi lên gác.
Buổi tối, mọi người đều đã chuẩn bị đi ngủ, chỉ có Trình Cảnh Mặc vẫn còn lởn vởn ở phòng khách.
Vu Hướng Dương đề nghị: “Hay là, cậu ngủ cùng phòng tôi đi?”
Trình Cảnh Mặc chau mày: “Cậu b**n th** à?”
Vu Hướng Dương bất mãn chậc lưỡi: “Tôi là thấy cậu sợ em ấy như vậy, tốt bụng cho cậu tá túc, thế mà cậu lại nói tôi thế à.”
“Tôi đây là sợ sao ?” Trình Cảnh Mặc nói, “Là không biết làm sao để đối mặt thôi.”
Vu Hướng Dương không thể hiểu nổi: “Có gì mà không thể đối mặt? Cần giải thích thì cứ giải thích cho rõ ràng!”
Nếu hắn có cơ hội gặp Ôn Thu Ninh, nhất định phải giải thích cho cô ấy biết, hắn không hề thân mật với người phụ nữ kia!
Vu Hướng Dương giục: “Lên đi, lên đi! Kẻo lát nữa ngay cả tôi cũng không giải thích rõ ràng được.”
Trình Cảnh Mặc cuối cùng vẫn về phòng mình.
Trong phòng chỉ còn lại một chiếc đèn ngủ ánh sáng lờ mờ. Vu Hướng Niệm nằm ở một bên giường, quay lưng về phía Trình Cảnh Mặc.
Trình Cảnh Mặc nhẹ nhàng lên giường, tắt đèn. Anh nằm ở bên kia, giữa hai người cách nhau một khoảng rõ rệt.
Mãi một lúc lâu sau, Trình Cảnh Mặc mới lên tiếng, giọng khàn khàn: “Niệm Niệm, em ngủ chưa?”
“Chưa.”
Trình Cảnh Mặc nhẹ giọng nói: “Em cứ trách anh thế nào cũng được. Em nói cho anh biết, anh nên làm gì, thì lòng em mới có thể thoải mái hơn đây?”
Vu Hướng Niệm đáp: “Trình Cảnh Mặc, em không trách anh, chỉ là trong lòng em không thể kiểm soát mà cảm thấy khó chịu.”
Trong chuyện này, Trình Cảnh Mặc cũng là người bị hại, cô sao có thể trách anh được.
Trình Cảnh Mặc nói: “Em cảm thấy anh bị người phụ nữ khác làm dơ đúng không.”
Vu Hướng Niệm: “... Chuyện đã qua rồi, đừng nói nữa.”
Trình Cảnh Mặc kiên nhẫn: “Hãy nói ra hết những lời em muốn nghĩ, muốn hỏi, nói ra sẽ dễ chịu hơn, đừng níu giữ trong lòng nữa.”
Một lúc lâu sau, Vu Hướng Niệm mới lên tiếng, giọng nói lẫn một chút uất ức: “Vừa nãy, trước mặt Vu Hướng Dương, em chưa nói với anh. Anh cũng có trách nhiệm trong chuyện này. Không chỉ là anh thiếu phòng bị với Hạ Thanh Vân, mà còn là, anh rõ ràng biết Hạ Thanh Vân lần lượt kiếm cớ tiếp cận Vu Hướng Dương, anh nên nhắc nhở anh ấy, và bản thân anh cũng nên cảnh giác cao độ hơn. Ngày hôm đó, đáng lẽ anh nên ngăn cản họ, thậm chí có thể gọi cảnh sát, chứ không phải cứ đi theo anh ấy.”
Trình Cảnh Mặc thành thật: “Em nói đúng, anh sẽ tự kiểm điểm.”
Vu Hướng Niệm nói tiếp, lời lẽ kiên quyết: “Cũng may lần này không thành, chứ nếu lần này anh thật sự làm chuyện đó, em có thể hiểu anh là người bị hại, nhưng em vẫn sẽ kiên quyết ly hôn. Em không thể chấp nhận một người đàn ông, trong hôn nhân, dù xuất phát từ bất kỳ nguyên nhân nào mà phát sinh quan hệ với người phụ nữ khác. Hơn nữa, em sẽ mang cả hai đứa con đi.”
Trình Cảnh Mặc biết rõ điều đó.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến Vu Hướng Niệm và các con sẽ rời xa anh, lòng anh đau đớn đến nghẹt thở.
Trình Cảnh Mặc nhẹ giọng hỏi: “Có phải em muốn biết anh và người phụ nữ kia đã tới bước nào rồi không?”
Vu Hướng Niệm: “...”
Cô cảm thấy mình giống như một người đa nhân cách. Một mặt, cô sợ hãi nếu biết rõ chi tiết, cô sẽ càng khó chịu hơn, càng không vượt qua được rào cản này; mặt khác, cô lại tha thiết muốn biết mọi chi tiết, dường như chỉ khi biết rõ ràng mọi chuyện, lòng cô mới có thể tan bớt nghi ngờ.
Vu Hướng Niệm dè dặt hỏi: “Em có thể hỏi không?”
“Em hỏi đi, anh sẽ thành thật nói hết.”
Vu Hướng Niệm hỏi: “Khi anh ý thức được cơ thể không ổn, tại sao anh không chạy trốn, mà lại còn đi theo cô ta về nhà?”
“Anh đã nhận nhầm cô ta là em. Lúc đó ý thức anh mơ hồ, anh cũng đã từng nghi ngờ, nhưng cô ta học theo em, học rất giống, nên anh vẫn cứ tưởng đó là em.”
“Cô ta học theo em cái gì?” Vu Hướng Niệm hỏi, trong lòng vừa tò mò vừa có chút bất bình.
“Hung dữ, ra lệnh cho anh, sai khiến anh.”
Vu Hướng Niệm phản bác, giọng có chút hờn dỗi: “... Không thể nào! Phần lớn thời gian em ôn nhu mà.”
Trình Cảnh Mặc: “Ôn nhu thì cô ta học không giống, có lẽ hung dữ cũng không giống, chỉ là lúc đó khả năng phân biệt của anh thấp đi rồi.”
Vu Hướng Niệm lại hỏi: “Quần áo của anh là do cô ta cởi sao?”
“Ừm.”
“Cô ta có hôn anh, s* s**ng anh không?”
“Có hôn và sờ đến n.g.ự.c thôi.” Trình Cảnh Mặc thành thật kể ra.