Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 741

Vu Hướng Niệm chợt có ý nghĩ muốn c.h.é.m đứt tay người phụ nữ kia, xé nát miệng cô ta. Cô cố nén lại, hỏi tiếp: “Vậy anh có sờ cô ta, hôn cô ta không?”

“Không có!” Trình Cảnh Mặc khẳng định. “Không phải anh lừa em, là chính cô ta đã tự khai rồi, trong hồ sơ ghi chép rõ ràng.”

“Cô ta có sờ đến phía dưới của anh không?” Vu Hướng Niệm lại hỏi, giọng cô căng thẳng hơn bao giờ hết.

“Anh vẫn mặc quần, nhưng cô ta đè lên người anh, cô ta nói cô ta cảm nhận được, sau đó định c** q**n anh ra. Anh liền đẩy cô ta ra.”

“Anh không phải ý thức mơ hồ sao, sao đến thời khắc mấu chốt còn biết đẩy cô ta ra?”

Trình Cảnh Mặc cũng lơ mơ trả lời: “Anh cũng không biết nữa. Dù sao thì, anh liền cảm thấy đó không phải là em, tiềm thức mách bảo không phải em, nên anh liền chạy thoát.”

Vu Hướng Niệm: “...”

Dường như những gì cô muốn biết đều đã hỏi, cô không nói gì nữa.

Trình Cảnh Mặc đợi rất lâu, không thấy Vu Hướng Niệm hỏi thêm câu nào, anh liền hỏi lại, giọng nói rụt rè như sợ làm cô giận dỗi: “Em hỏi xong rồi ư?”

“Ừm.”

“Vậy trong lòng em thoải mái hơn chút nào chưa?”

“Cũng ... hình như thoải mái hơn rồi.”

Trình Cảnh Mặc hít sâu một hơi, giọng nói chứa đựng hy vọng xen lẫn lo lắng: “Vậy... em còn có thể chấp nhận anh không?”

Trong căn phòng tĩnh lặng, Trình Cảnh Mặc đợi rất lâu nhưng không thấy Vu Hướng Niệm trả lời. Bên tai hắn chỉ còn văng vẳng tiếng cô thút thít khe khẽ.

"Niệm Niệm..." Trình Cảnh Mặc xoay người, muốn ôm chặt cô vào lòng nhưng lại sợ Vu Hướng Niệm ghét bỏ. Cánh tay hắn lửng lơ giữa không trung rồi lại rụt về. "Niệm Niệm, em đừng khóc. Có chuyện gì mình cũng có thể nói rõ ràng, từ từ."

"Trình Cảnh Mặc, em thấy khó chịu lắm, em thấy mình thật ích kỷ." Vu Hướng Niệm nghẹn ngào. "Em biết, nếu chuyện này xảy ra với em, dù em có làm đến mức nào đi nữa, anh chắc chắn sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ em. Nhưng em lại không thể làm được như anh."

"Tối hôm xảy ra chuyện, em đã một mình suy nghĩ cả đêm. Dù em nghĩ thế nào đi nữa, em cũng không thể chấp nhận chuyện mình vẫn tiếp tục sống chung với anh sau khi anh quan hệ với người khác."

"Sau này, dù biết anh không làm gì, em lại bắt đầu suy nghĩ lung tung về cảnh tượng lúc đó của hai người. Hai người có hôn môi không? Có chạm vào nhau không? Chạm chỗ nào, sờ chỗ nào? Anh có động lòng như khi ở bên em không?"

Nói đến đây, Vu Hướng Niệm đã khóc không thành tiếng. "Em biết rõ lúc đó anh mất kiểm soát, nhưng em vẫn hận anh, ghét anh. Tại sao anh lại đi về nhà cô ta? Tại sao lại để cô ta c** q**n áo anh? Em đã tự nhủ với bản thân hết lần này đến lần khác rằng đừng bận tâm đến những chuyện vô vị đó nữa, nhưng em lại cứ mắc kẹt trong mớ câu hỏi này, khó mà thoát ra được."

"Những lời này em không thể kể với bất kỳ ai, cứ nghẹn lại trong lòng. Mỗi ngày em đều sống trong vòng luẩn quẩn của sự đau khổ và tự xoa dịu. Em cảm thấy mình làm quá lên, ích kỷ, hẹp hòi, nhưng em cũng thật sự tức giận vì sao anh có thể sơ suất đến vậy. Tóm lại là đủ mọi cảm giác trộn lẫn, khó chịu vô cùng."

"Mấy tháng nay, em đã vô số lần nghĩ đến việc g.i.ế.c c.h.ế.t người phụ nữ kia, nhưng cô ta đã bị nhốt rồi, em còn chẳng thấy mặt cô ta. Cục tức trong lòng em không thể nào xả ra được."

Trong lòng Trình Cảnh Mặc cũng là đủ mọi cảm xúc: đau lòng, tự trách, áy náy, cảm động...

Hắn khẽ thử vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên eo Vu Hướng Niệm. "Niệm Niệm, chuyện này là do anh sơ ý. Anh phải làm thế nào mới có thể bù đắp được vết sẹo trong lòng em đây?"

Vu Hướng Niệm hầm hừ nói: "Anh đừng có động vào em!"

Tay Trình Cảnh Mặc vẫn đặt im, nhưng thân hình lại nhích đến gần cô hơn một chút. "Em không phải ích kỷ hay làm quá, em là quan tâm anh. Cho dù là ích kỷ hay làm quá đi nữa, anh rất thích, điều đó chứng tỏ em yêu anh nhiều lắm."

"Ai yêu anh nhiều?!" Vu Hướng Niệm đẩy tay hắn đang đặt bên hông ra. "Đây là tính chiếm hữu của em! Đồ của em thì người khác không được phép chạm vào!"

Trình Cảnh Mặc trở tay nắm lấy tay cô, lại nhích đến gần thêm chút nữa. "Không có chạm vào chỗ quan trọng đâu. Những chỗ bị chạm vào anh đã rửa sạch sẽ lắm rồi."

Vu Hướng Niệm: "Ngực cũng là chỗ quan trọng đấy!"

Trình Cảnh Mặc cuối cùng cũng đã áp sát được cô, lồng n.g.ự.c hắn dán vào lưng cô. "Anh thật sự đã rửa sạch sẽ rồi, chà đến bong cả da luôn."

Vu Hướng Niệm: "..."

Trình Cảnh Mặc hôn lên tóc cô. "Nào, nói hết những điều nghẹn trong lòng ra rồi, có thấy dễ chịu hơn chút nào không?"

Vu Hướng Niệm bĩu môi nói: "Trong lòng anh chắc chắn lại đang thầm bảo em làm quá, rõ ràng anh mới là người bị hại mà lại còn phải đi dỗ dành em!"

Trình Cảnh Mặc vùi mặt vào gáy cô, hít hà mùi hương trên người cô. "Em làm quá lên trong trái tim anh này."

Vu Hướng Niệm vẫn rất cố chấp không chịu xoay người lại. Nhưng được Trình Cảnh Mặc ôm như vậy, đêm đó cô đã ngủ rất nhanh.

Nghe tiếng thở đều đều của cô, trái tim thấp thỏm của Trình Cảnh Mặc cuối cùng cũng bình yên trở lại.

Hắn không sợ Vu Hướng Niệm mắng hay hung dữ với hắn, chỉ sợ cô không thèm để ý đến hắn.

Đêm nay, Vu Hướng Niệm đã nói ra nhiều như vậy, chứng tỏ cô sẵn lòng cởi bỏ khúc mắc trong lòng mình vì hắn.

Bình Luận (0)
Comment