Sau khi trở lại đơn vị, Trình Cảnh Mặc đã cùng đồng đội báo cáo lên cấp trên, đề nghị tiến hành điều tra bí mật đối với Ngô Hiểu Mẫn.
Bây giờ là giữa tháng Tám, ba đứa trẻ đều đang nghỉ hè. Vu Hướng Niệm muốn đưa các con về Nam Thành thăm người nhà.
Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương cũng nhân dịp cùng được nghỉ phép, hộ tống mẹ con cô về quê.
Những lần trước về nhà, An An và Ca Cao vẫn còn phải cõng trên lưng. Lần này, cả hai đã có thể tự đi trước dẫn đường. Tiểu Kiệt thì đã lớn phổng, tháng Chín này sẽ lên lớp Mười hai, sang năm là sinh viên rồi.
Chuyến đi lần này có bốn người lớn đi cùng hai đứa trẻ.
Trên chuyến tàu hỏa.
Vu Hướng Dương hạ giọng nói: "Niệm Niệm, về đến nhà, em phải ngăn cản ba đấy."
Vu Hướng Niệm khinh thường liếc hắn một cái. "Anh không phải can đảm chịu trách nhiệm lắm sao? Thấy c.h.ế.t không sờn cơ mà?"
Vu Hướng Dương nói: "Chuyện anh có c.h.ế.t hay không không quan trọng, anh chỉ lo ông "khí tiết tuổi già khó giữ" thôi."
Vu Hướng Niệm cười nhạt. "Ba làm thế gọi là đại nghĩa diệt thân, biết đâu nhờ cái đại nghĩa này mà ông còn có thể Đông Sơn tái khởi! Dù sao ông cũng không thiếu con trai!"
Vu Hướng Dương: "..."
Hắn hoài nghi Vu Hướng Niệm cố tình chọn thời gian này về nhà, cốt là để Vu Gia Thuận nhân cơ hội này mà dạy dỗ hắn một trận, thay cô trút cơn giận.
Quả nhiên, mọi chuyện diễn ra không nằm ngoài dự đoán của Vu Hướng Dương.
Hắn vừa mới bước chân qua cửa nhà, dây thắt lưng của Vu Gia Thuận đã giáng xuống người hắn.
Trình Cảnh Mặc liếc mắt, thấy Vu Gia Thuận không mang theo súng.
Như vậy, cứ để ông muốn đ.á.n.h thế nào thì đ.á.n.h đi.
"Ba!" Vu Hướng Dương đã ăn trọn hai cú. Trên người hắn chỉ có chiếc áo sơ mi mỏng dính, chiếc thắt lưng quất xuống đau điếng. Hắn muốn chạy nhưng lại không dám. "Ba già rồi, đừng có nóng nảy như thế!"
"Mày chê tao không đủ sức, quất mày chưa đã hả?!" Vu Gia Thuận nói, lại càng tăng thêm sức lực. Đau đến nỗi Vu Hướng Dương nhăn nhó cả mặt mày.
Anh chị trong nhà còn chưa tan sở về. Vu Hướng Niệm và Triệu Nhược Trúc, kể cả Trình Cảnh Mặc và Tiểu Kiệt đều giả vờ như không thấy.
Mãi đến khi An An lo lắng cho bác, định chạy lại che chắn cho bác, nhưng lại sợ thắt lưng quất trúng mình. Suy nghĩ một lát, cậu bé chạy đến ôm chặt lấy chân Vu Gia Thuận. "Ông ngoại, đừng đ.á.n.h bác!"
Vu Gia Thuận quất thêm năm, sáu cái nữa. Nhìn thấy An An, ông mới tạm thời buông tha cho Vu Hướng Dương.
Vu Gia Thuận cũng đã hơn hai năm không gặp các cháu ngoại. Ông cất thắt lưng đi, cúi xuống xoa đầu An An. "Sao cháu lại giống cái thằng bác ba ngốc kia thế hả?"
"Ông nói cái gì đó?!" Triệu Nhược Trúc chọc nhẹ vào lưng Vu Gia Thuận. "Trẻ con nó biết hết đấy!"
Cũng không biết An An có hiểu không, cậu bé vẫn quan tâm đi đến trước mặt Vu Hướng Dương. "Bác ơi, con thổi cho bác nhé."
"Vẫn là con đáng tin nhất." Vu Hướng Dương vặn vẹo thân mình. "Lát nữa, bác đưa con đi ăn kem que nhé."
Mọi người ngồi trong phòng khách trò chuyện. Hơn hai năm không gặp cha mẹ, Vu Hướng Niệm có thể thấy rõ ràng họ đã già đi rất nhiều.
Trong lòng Vu Hướng Niệm chua xót, thầm cầu mong cha mẹ luôn được bình an, khỏe mạnh.
"Hướng Dương," Triệu Nhược Trúc nhìn sang Vu Hướng Dương. "Từ ngày mai, con chuẩn bị đi. Mỗi ngày hai buổi xem mắt, Mẹ đã sắp xếp xong cả rồi."
Vu Hướng Dương há hốc mồm kinh ngạc. "Con sau này đều ở Bắc Kinh, Mẹ sắp xếp xem mắt cho con kiểu gì thế?"
"Ở Bắc Kinh thì đã sao?" Triệu Nhược Trúc nói. "Sau này có thể ở khu tập thể gia đình quân nhân, công việc cũng có thể điều chuyển qua đó. Có rất nhiều người tình nguyện đấy."
Vu Hướng Dương lại vô cùng bất lực. "Mẹ tìm đâu ra nhiều đối tượng xem mắt cho con thế?"
Triệu Nhược Trúc nói: "Dưới mười tám đến tận ba mươi tám, chỉ cần thân thể khỏe mạnh, nhân phẩm tốt là được."
Vu Hướng Dương: "Hai người không xem xét giới tính à?"
Triệu Nhược Trúc giận đến muốn quất hắn một trận. "Sao lại không? Mày muốn tìm một người đàn ông về đây à?!"
Vu Hướng Niệm cố nén cười, liếc nhìn sang Trình Cảnh Mặc.
Trình Cảnh Mặc: “…”
Đem Vu Hướng Dương gả ra ngoài lúc này là nhiệm vụ vô cùng cấp bách !
***
Căn phòng của Vu Hướng Niệm nhiều năm qua vẫn được giữ nguyên, mọi bài trí bên trong đều không hề thay đổi.
Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Niệm vệ sinh cá nhân xong, nằm cạnh nhau trên giường. Cả hai đều im lặng, nhưng trong đầu cùng lúc hiện lên hình ảnh của nhiều năm về trước, cái đêm đầu tiên hai người ngủ chung.
Trình Cảnh Mặc khẽ hít một hơi sâu, xoay người kéo Vu Hướng Niệm vào lòng.
Vu Hướng Niệm không đẩy anh ra, chỉ lặng lẽ ngước nhìn anh. Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều chất chứa những cảm xúc khó tả.
Trình Cảnh Mặc cúi đầu, hôn nhẹ lên khóe môi cô.
Vu Hướng Niệm biết rõ còn cố hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Trình Cảnh Mặc giọng khàn khàn: “Muốn.”
Anh dừng một lát, hỏi lại: “Được không? Anh thật sự đã tắm rửa sạch sẽ rồi.”
Vu Hướng Niệm ngẩng đầu lên, c.ắ.n một cái thật kêu vào vai anh. Mãi một lúc sau cô mới buông ra, khẽ đáp : “Được!”
Trình Cảnh Mặc như được hồi sinh, không thể kiềm chế được nữa, vội vàng đè cô dưới thân.
Hạn hán lâu ngày, cuối cùng cũng gặp được "cam lộ".
Những vướng mắc trong lòng hai người suốt bấy lâu, cuối cùng cũng được tháo gỡ, tan biến.
Bên này, Triệu Nhược Trúc cũng làm đúng như lời đã nói, sắp xếp lịch xem mắt cho Vu Hướng Dương dày đặc. Sáng một cô, chiều một cô, thậm chí có hôm trưa còn phải xen kẽ thêm một buổi.
Vu Hướng Dương vừa mới bị kỷ luật vì phạm lỗi nên giờ chẳng dám phản kháng, ngày nào cũng phải làm theo quy định, theo "chỉ tiêu" mà đi xem mắt.