Ban đầu, Vu Hướng Dương cố tình dẫn An An theo, nghĩ rằng sẽ khiến đối phương chê bai hắn.
Nhưng sau ba buổi xem mắt, Vu Hướng Dương nhận ra tình hình không ổn. Hạng mục bị coi là điểm trừ ban đầu lại hóa thành điểm cộng. An An ngoan ngoãn, miệng một tiếng "dì ơi", hống các cô gái vui vẻ đến nỗi cười tít mắt.
Điều đáng sợ hơn là, Vu Hướng Dương bỗng trở thành "hình mẫu người đàn ông tốt" trong miệng các cô gái xem mắt: “Ngoài chiến trường thì oai phong lẫm liệt, về nhà thì biết cách chăm sóc con nhỏ!”
Sợ đến mức xanh mặt, hắn vội vã đưa thằng bé về trả lại cho Trình Cảnh Mặc ngay khi về nhà.
Trình Cảnh Mặc lau kem dính quanh miệng An An, trêu chọc: “Vì miếng kem mà con sắp biến thành ông mai rồi đấy, biết không?”
Tiểu Kiệt sửa lời anh: “Chú ơi, phải là Thần Tình Yêu chứ ạ, người chuyên b.ắ.n mũi tên khiến nam nữ phải lòng nhau đấy ạ.”
Trình Cảnh Mặc quay sang Hướng Dương, cười đầy ẩn ý: “Nhìn xem! Cứ đà này, Tiểu Kiệt sắp có người yêu rồi mà cậu vẫn chưa tìm được đấy.”
Vu Hướng Dương hất hàm: “Tôi đây là thà thiếu còn hơn vơ đại. Hiểu ?”
Vừa lúc câu này lọt vào tai Triệu Nhược Trúc. Bà trợn mắt, trừng hắn: “Thà thiếu còn hơn vơ đại thì cũng phải có cái gì để mà vơ đại chứ! Con thì chỉ có thiếu thôi! Thiếu thốn đủ đường!”
Vu Gia Thuận giờ đã lười nhìn Vu Hướng Dương một cái. Tìm hay không thì tùy, không tìm thì cả đời cứ thế mà đ.á.n.h trận độc thân. Dù sao, con gái ông sự nghiệp và gia đình đều tốt đẹp là được.
Ông Vu cũng sắp về hưu, ở đơn vị không có việc gì làm, nên ông dứt khoát không đến cơ quan nữa, cả ngày ở nhà bầu bạn với con gái.
Vu Hướng Niệm mỗi ngày đều được ở bên cha mẹ, trò chuyện, xem ti vi, ra ngoài đi dạo, đi chợ. Một tuần trôi qua thật sự rất nhanh chóng.
Người duy nhất cảm thấy thời gian trôi chậm như rùa bò chính là Vu Hướng Dương. Một tuần hắn đi xem tới mười chín lần. Hắn cũng không biết mẹ hắn tìm đâu ra lắm cô gái độc thân thế.
Nhưng dù Triệu Nhược Trúc có sắp xếp thế nào, hắn cũng chỉ có một câu cửa miệng: “Không ưng, không thấy có cảm xúc gì, người tiếp theo đi ạ.” Dù sao, mẹ hắn cũng không thể dí s.ú.n.g bắt hắn phải vào động phòng được.
Mãi đến sáng hôm sau, sát giờ họ phải về Bắc Kinh, Vu Hướng Dương vẫn chưa thấy ưng ai.
Tối đó, hắn cố ý chọc Triệu Nhược Trúc: “Hay là sáng mai trước khi đi, con gặp thêm một cô nữa đi, cho nó chẵn số.”
Triệu Nhược Trúc giận đến muốn tháo dép lê mà phi hắn: “Chẵn chẵn cái gì! Mẹ thấy cả đời này con chỉ muốn làm cái số lẻ thôi! Nhà người ta cả gia đình chỉnh chỉnh tề tề, còn con thì cứ lẻ loi, lêu lổng!”
Vu Hướng Dương: “…” Kệ mẹ.
Trình Cảnh Mặc cùng đoàn người kết thúc kỳ nghỉ phép, trở lại đơn vị. Báo cáo của họ đã được cấp trên phê duyệt, đồng ý cho họ triển khai điều tra bí mật.
Việc tiếp theo là thành lập tổ điều tra bí mật, bắt tay vào công việc.
Thời gian thấm thoắt trôi qua hơn ba tháng, nay đã là tháng Mười Một. Nhiệt độ không khí ở Bắc Kinh càng ngày càng lạnh.
Ở Tang Quốc, chiến sự vẫn thường xuyên bùng nổ trong mấy năm gần đây.
Đầu tháng Mười, Tang Quốc lại một lần nữa giao tranh với một quốc gia láng giềng, gây ra thương vong lớn cho binh lính và cả dân thường vô tội. Phía ta ngay lập tức triệu hồi các nhân viên ngoại giao đang trú tại Tang Quốc về nước.
Vu Hướng Niệm cuối cùng cũng chờ được các đồng nghiệp từ Tang Quốc trở về, nhưng lại không thấy Ôn Thu Ninh.
Một đồng nghiệp cho biết: “Bên đó còn nhiều việc cần xử lý lắm, Đại sứ quán giữ lại một bộ phận người ở đó. Ôn Thu Ninh đã chủ động xin tình nguyện ở lại.”
Vu Hướng Niệm nghe xong, lòng trĩu nặng: “…”
Vu Hướng Niệm hiểu rằng, đối với Ôn Thu Ninh, đi đâu cũng như nhau, cô không có người thân, không có gia đình. Ở Đại sứ quán, ít ra còn có một chỗ ở cố định. Nếu trở về Bắc Kinh, cô chỉ có thể ở nhà khách, mà tiền lương mỗi tháng lại chẳng đủ trả chi phí ăn ở.
Vu Hướng Niệm không dám chắc sự kiện kia có xảy ra hay không, nhưng để đề phòng rủi ro, sáng hôm sau, cô liền tìm đến lãnh đạo đơn vị.
Cô không thể nói thẳng mọi chuyện, chỉ có thể ám chỉ vòng vo.
“Chiến tranh đã kéo dài một tháng rồi, hai bên giao hỏa nhiều lần mà bất phân thắng bại. Theo tình hình hiện tại, họ sẽ chưa ngừng chiến ngay đâu,” Vu Hướng Niệm trình bày ý kiến, “Để tránh thương vong cho nhân viên ta, tôi đề nghị triệu hồi toàn bộ nhân viên Đại sứ quán.”
Tuy nhiên, đề xuất của Vu Hướng Niệm không được chấp thuận.
Theo lệ quốc tế, hai nước giao chiến sẽ không làm liên lụy đến Đại sứ quán và nhân viên ngoại giao. Huống chi, giao chiến là giữa Tang Quốc và Tác Quốc, lẽ ra không thể gây nguy hại đến nhân viên của ta.
Vu Hướng Niệm không bỏ cuộc, nhấn mạnh: “Đạn pháo không có mắt, vạn nhất một bên nào đó phóng pháo, sơ suất không nhắm trúng mục tiêu, khả năng lớn sẽ gây thương vong cho nhân viên ta.”
Mặc cho Vu Hướng Niệm cố gắng phân tích đến mấy, đề nghị của cô vẫn bị từ chối.
Vu Hướng Niệm lại xin phép gọi điện cho Đại sứ quán ta ở Tang Quốc, nhưng lãnh đạo giải thích: “Ý cô muốn gọi điện, không ngoài việc nhắc nhở họ chú ý an toàn, vạn sự cẩn thận. Những điều này chúng tôi đều đã quán triệt rồi. Họ đang ở trong hoàn cảnh đó, họ còn biết phải cẩn thận hơn chúng ta.”
Vu Hướng Niệm bất lực: “…” Cô chỉ còn biết cầu nguyện tất cả mọi người được bình an vô sự!