Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 759

Sau khi làm bạn với Tôn Dã Xuyên, Ngô Hiểu Phong thường xuyên hẹn Tôn Dã Xuyên ra ngoài ăn cơm. Hắn không thèm về Tấn Thành nữa, vì giờ hắn đã nắm quyền phát ngôn về khoáng sản rồi, không cần phải hao phí tâm tư quá nhiều nữa.

Nhưng Công ty ngoại thương Bắc Kinh thì khác. Nhiều năm hắn ở Tấn Thành, công việc của công ty ngoại thương hắn rất khó nhúng tay vào.

Nhân cơ hội này, hắn muốn moi thêm tin tức nội bộ từ Tôn Dã Xuyên, giành lấy các hợp đồng làm ăn ngoại thương về tay mình. Về sau, hắn sẽ không cần phải nhìn sắc mặt của Ngô Hiểu Mẫn mà làm việc nữa.

Mặc dù Ngô Hiểu Phong đã hẹn Tôn Dã Xuyên rất nhiều lần, nhưng Tôn Dã Xuyên chỉ đến một lần duy nhất.

Hôm nay, Ngô Hiểu Phong cuối cùng lại mời được Tôn Dã Xuyên.

Trong bữa tiệc, Tôn Dã Xuyên tưởng như vô tình nói ra một tin tức, Ngô Hiểu Phong nghe xong, trong đầu lập tức nảy ra một ý tưởng lớn.

Tôn Dã Xuyên khẽ ám chỉ, hắn có quen biết, có thể đầu tư vào con đường dầu thô, nhưng bản thân hắn không có đủ tài chính.

Ngô Hiểu Phong nghĩ: Tôn Dã Xuyên có "cửa", mà hắn lại có tiền, chẳng phải quá hợp ý nhau hay sao!

Phải biết, Ngô Hiểu Mẫn đã sớm muốn làm công việc xuất nhập khẩu dầu mỏ, tiếc thay mảng này do bộ phận chuyên trách nắm giữ, hai anh em họ vẫn luôn không chen chân vào được.

Hai người bàn bạc một hồi về chuyện đầu tư dầu thô. Tôn Dã Xuyên phân công: “Tôi sẽ lo liệu thủ tục, giấy tờ này kia, còn anh lo vốn liếng.”

Ngô Hiểu Phong hơi chột dạ: “…” Hắn vẫn chưa dám tin Tôn Dã Xuyên một trăm phần trăm.

Tôn Dã Xuyên nói tiếp: “Ban đầu, chúng ta cứ rót vốn một phần trước để xem xét tình hình, rồi dựa vào diễn biến sau này mà tính xem có nên tiếp tục không.”

Ngô Hiểu Phong lộ vẻ băn khoăn: “Anh thấy nên bỏ ra bao nhiêu là hợp lý?”

Tôn Dã Xuyên bắt đầu phân tích tình hình và xu thế tương lai của dầu thô cả trong nước lẫn quốc tế.

Ngô Hiểu Phong chỉ là một người tốt nghiệp tiểu học, làm sao nghe hiểu được mấy chuyện cao siêu đó, nhưng hắn vẫn làm ra vẻ hiểu biết.

Tôn Dụ Xuyên dứt khoát đề nghị: “Cứ đầu một trăm vạn trước để thăm dò thử xem, thế nào?”

Ngô Hiểu Phong suy nghĩ một lát, rồi gật đầu: “Được thôi.” Một trăm vạn cũng chỉ bằng lợi nhuận một năm của xưởng khai thác mỏ mà thôi.

Tôn Dụ Xuyên thầm nghĩ: “…” Xem ra Ngô Hiểu Phong này quả thật rất có tiền, một trăm vạn mà nói lấy là lấy ngay.

Tôn Dã Xuyên mặt không chút biến sắc, tiếp tục bàn bạc: “Về lợi nhuận chia chác, tôi ba phần, anh bảy phần. Với lại, tôi muốn anh mở cho tôi một tài khoản ở nước ngoài, tiền sẽ chuyển vào đó. Tôi muốn Đô la Mỹ.” Giọng điệu của hắn cực kỳ kiên quyết, không hề có ý định thương lượng.

Ngô Hiểu Phong trong lòng cảm thán: Quả nhiên là người từng học tập ở nước ngoài! Tiền mặt thông thường không thể lọt vào mắt hắn, đã chơi thì phải chơi lớn, còn đòi cả Đô la Mỹ!

“Được.” Ngô Hiểu Phong đáp, “Anh xem còn cần tôi phải làm gì nữa không?”

“Chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật, ngoài anh và tôi ra, tôi không muốn người thứ ba nào biết.”

Ngô Hiểu Phong hiểu ý ngay: “Yên tâm, tôi biết chừng mực.”

Chuyện hợp tác cứ thế được định đoạt.

Tuy nhiên, Ngô Hiểu Phong vẫn còn một mối lo lắng. Ngô Hiểu Mẫn nắm giữ mọi việc tài chính trong công ty, bất kỳ khoản tiền lớn nào muốn chi ra đều phải qua cửa cô ta.

Trong lòng Ngô Hiểu Phong cũng không muốn Ngô Hiểu Mẫn biết chuyện, hắn cần phải tính toán thật kỹ để lách luật.

Ánh mắt Ngô Hiểu Phong hướng về tài khoản cá nhân ở nước ngoài của mình.

Hai anh em họ đều có tài khoản ở nước ngoài. Mấy năm nay, công ty kiếm được tiền, sau khi chia đều, họ đều cất riêng vào tài khoản này.

Ngô Hiểu Phong quyết định trộm rút một trăm vạn để đầu tư.

Thế nhưng, chuyện này rất nhanh bị Ngô Hiểu Mẫn phát hiện.

Mối quan hệ của hai anh em dạo này vốn đã rất căng thẳng, Ngô Hiểu Mẫn nói chuyện cũng chẳng còn giữ được sự hòa nhã: “Sao anh dám đụng vào tiền trong tài khoản đó?”

Ngô Hiểu Phong cũng chẳng vừa: “Tôi động vào tiền của tôi, có liên quan gì đến cô đâu mà cô cằn nhằn?”

“Một khoản tiền lớn như thế, anh dùng vào việc gì?”

“Đầu tư.”

“Đầu tư vào đâu?”

“Việc đó cô đừng xen vào, tóm lại là có thể kiếm ra tiền!”

Ngô Hiểu Mẫn cố gắng kiềm chế: “Nếu muốn đầu tư, sao anh không bàn trước với tôi? Tiền trong tài khoản đó là tuyệt đối không được đụng!”

Ngô Hiểu Phong khinh khỉnh: “Tôi kiếm được lời rồi sẽ nạp vào ngay thôi.”

Ngô Hiểu Mẫn hoài nghi ra mặt: “Với cái đầu óc của anh mà còn đòi kiếm tiền? Lần này anh tự ý làm đầu tư mà không có sự cho phép của tôi, tôi xem anh làm thế nào mà mất sạch cả chì lẫn chài!”

“Đúng rồi! Cả cái thế giới này chỉ có cô là biết kiếm tiền thôi!” Ngô Hiểu Phong cực kỳ khó chịu, nói với giọng điệu cay nghiệt: “Tôi muốn cho cô thấy, cái tiền mà cô không kiếm được, tôi đây có thể kiếm được!”

Ngô Hiểu Mẫn dù tức giận đến mấy, nhưng tiền đã rót đi rồi, cô ta có giận nữa cũng không rút ra được.

Cô ta chỉ có thể cảnh cáo Ngô Hiểu Phong vài câu, về sau không được tự ý đầu tư, động chạm đến tài chính mà không có sự cho phép của cô ta.

Ngô Hiểu Phong vẫn giữ thái độ bướng bỉnh: “Tôi xài tiền của tôi, không đến lượt cô quản!”

Hai anh em lại một lần nữa tan rã trong không vui.

Bình Luận (0)
Comment