Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 760

Khoản đầu tư dầu thô của Ngô Hiểu Phong quả nhiên nhanh chóng có lời.

Hắn đầu tư 100 vạn chỉ sau một tháng đã lãi ròng mười mấy vạn. Hắn làm tròn số, chia cho Tôn Dụ Xuyên bốn vạn.

Tôn Dã Xuyên cầm tờ biên lai gửi tiền của ngân hàng nước ngoài, mặt không chút biểu cảm hỏi: “Còn muốn làm tiếp không?”

Ngô Hiểu Phong đã nếm được mật ngọt, dĩ nhiên là muốn tiếp tục.

Hơn nữa, nếu hắn không tiếp tục, Tôn Dã Xuyên chắc chắn sẽ đi tìm người khác, chẳng phải là dâng tiền cho người ta kiếm sao?!

Ngô Hiểu Phong dứt khoát: “Được, cứ để một trăm vạn này tiếp tục đầu tư!”

Tôn Dã Xuyên hơi thất vọng, hắn vốn muốn Ngô Hiểu Phong tăng thêm vốn đầu tư, xem ra Ngô Hiểu Phong cũng có chút đầu óc.

Lẽ dĩ nhiên, một trăm vạn này lại tiếp tục sinh lời.

Ngô Hiểu Mẫn biết được tin Ngô Hiểu Phong lén lút đầu tư dầu thô, liền tìm đến hắn một lần nữa.

Ngô Hiểu Mẫn hỏi thẳng: “Anh đang làm đầu tư dầu thô phải không?”

“Không có!” Ngô Hiểu Phong rất kinh ngạc, chuyện này hắn không hề kể với ai .

Tất nhiên, tin tức này là do Trình Cảnh Mặc và đồng đội của anh cố ý tung ra.

Ngô Hiểu Mẫn nói: “Anh không cần giấu tôi nữa. Anh biết đấy, công ty mình vẫn luôn muốn tham gia vào mảng kinh doanh này.”

“Ý cô là công ty muốn tham gia đầu tư chung?”

Ngô Hiểu Mẫn: “Đúng là như vậy.”

Ngô Hiểu Phong cuối cùng cũng tìm được cơ hội để chèn ép Ngô Hiểu Mẫn. Hắn làm ra vẻ cao ngạo: “Muốn đầu tư cũng được, nhưng tôi muốn cô phải chuyển nhượng 20% cổ phần đứng tên cô cho tôi, về sau mọi quyết sách của công ty phải do tôi quyết định, với cả, mảnh đất ở phía bắc thành phố kia, phải sang tên cho tôi!”

Ngô Hiểu Mẫn nheo mắt lại: “Anh có ý gì? Muốn chia gia tài sao?”

Ngô Hiểu Phong bày tỏ nỗi ấm ức: “Tôi không muốn cứ mãi bị xem như một con ch.ó chạy việc, cũng không muốn nghe đi nghe lại câu nói rằng tôi không kiếm được tiền, phải nhìn sắc mặt của cô!”

Ngô Hiểu Mẫn: “... Lúc đó tôi quá nóng giận, nói năng không suy nghĩ cẩn thận.”

Ngô Hiểu Phong ép hỏi: “Thế nào, cô tính sao?”

Ngô Hiểu Mẫn dĩ nhiên không đồng ý. Công ty ngoại thương về sau sẽ ngày càng hái ra tiền, làm sao cô ta có thể giao quyền quyết định vào tay hắn?

“Phần khai thác khoáng sản và khu vui chơi giải trí đều để anh toàn quyền quyết định.”

Ngô Hiểu Phong vờ quay lưng: “Nếu cô không đồng ý thì thôi vậy.”

Hai anh em nói chuyện thất bại.

Ngô Hiểu Phong vì muốn chứng minh khả năng kiếm tiền của mình, lần này đã tăng thêm vốn đầu tư, đổ vào hơn 300 vạn, là toàn bộ số tiền trong tài khoản cá nhân của hắn.

Tự nhiên, hắn lại thắng đậm một khoản lớn nữa.

Ngô Hiểu Mẫn vẫn luôn theo dõi tình hình của Ngô Hiểu Phong, biết được hắn không tốn nhiều công sức mà chỉ trong mấy tháng đã kiếm được nhiều tiền như vậy.

Cô ta đã tìm gặp Tôn Dã Xuyên, không ngờ Tôn Dã Xuyên lại chẳng hề nể mặt cô ta, Ngô Hiểu Mẫn ngay cả mặt hắn cũng không thấy được.

Ngô Hiểu Mẫn buộc lòng phải tìm Ngô Hiểu Phong để đàm phán lần nữa.

Lần này, cô ta chịu nhượng bộ, đồng ý nhường lại mảnh đất phía bắc thành phố. Nhưng lúc này, Ngô Hiểu Phong tự nhận đang nắm giữ "mật mã" kiếm tiền, một mảnh đất cỏn con sao có thể thỏa mãn được lòng tham của hắn.

“Tôi đã nói rồi, chuyển 20% cổ phần trên tay cô cho tôi, nếu không thì không cần bàn thêm gì nữa!” Hắn đắc ý nói.

“Ngô Hiểu Phong, anh đừng có được voi đòi tiên!” Ngô Hiểu Mẫn tức giận đến run người: “Toàn bộ công ty này là do một tay tôi gây dựng nên. Anh muốn ngồi mát ăn bát vàng thì cũng phải có mức độ thôi chứ!”

“Tôi ngồi mát ăn bát vàng sao?!” Ngô Hiểu Phong gắt lên: “Đúng! Ý tưởng là cô đưa ra, nhưng có công ty nào không phải do tôi chạy đôn chạy đáo như một con ch.ó mà làm nên? Cô chỉ biết há miệng ra lệnh! Sai tôi làm việc này việc kia, cái công sức tôi bỏ ra gấp cô bao nhiêu lần?!”

Điểm này Ngô Hiểu Mẫn không thể phủ nhận. Cô ta thường chỉ lập kế hoạch ở hậu trường, còn hầu hết mọi việc phải đối mặt, xuất đầu lộ diện đều là do Ngô Hiểu Phong đi làm.

“Tôi sẽ nhường thêm mảnh đất phía Tây thành phố cho anh.” Ngô Hiểu Mẫn cố gắng thương lượng: “Công ty ngoại thương anh không khống chế nổi đâu.”

Ngô Hiểu Mẫn càng muốn kiểm soát công ty ngoại thương bao nhiêu, Ngô Hiểu Phong lại càng cảm thấy hắn cần thiết phải nắm quyền quyết định bấy nhiêu.

Hơn nữa, hắn cũng biết chuyện Ngô Hiểu Mẫn đã lén lút tìm Tôn Dã Xuyên để hợp tác.

Chính vì biết Tôn Dã Xuyên không thèm đếm xỉa đến Ngô Hiểu Mẫn, Ngô Hiểu Phong mới nhân cơ hội này nắm thóp được điểm yếu, quyết tâm đoạt quyền kiểm soát công ty.

Ngô Hiểu Phong chốt hạ: “Vẫn là câu nói đó, trừ hai mươi phần trăm cổ phần ra, tôi không bàn bất cứ điều gì khác!”

Một lần nữa đàm phán thất bại.

Lúc này, Ngô Hiểu Mẫn nhờ cậy đến cha mẹ và chị dâu, muốn họ đứng ra thuyết phục Ngô Hiểu Phong. Nhưng lần này, Ngô Hiểu Phong lại vô cùng cương quyết, ý đã định, dù ai có khuyên nhủ cách mấy cũng chẳng lay chuyển nổi.

Ngô Hiểu Mẫn giận đến nghiến răng nghiến lợi, mặt mày như muốn bốc khói. “Ngô Hiểu Phong, anh không sợ tôi đem chuyện anh bao dưỡng đàn bà ở Tấn Thành kể hết cho cha mẹ và chị dâu nghe sao?”

Ngô Hiểu Phong nhún vai, giọng điệu chẳng mảy may bận tâm. “Cô cứ nói đi. Cùng lắm thì bị cha mẹ mắng một trận, vợ làm lớn chuyện lên một chút, rồi thì sao nữa? Cô làm được gì tôi?”

Ngô Hiểu Mẫn á khẩu.

Khốn nạn !

Bình Luận (0)
Comment