Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 774

Vu Hướng Dương chuyển ánh mắt từ tay cô lên gương mặt cô. Hai ánh mắt va chạm vào nhau, như thể sinh ra từng luồng điện lưu tê dại, lan tỏa khắp cơ thể hai người.

Hắn cố gắng duy trì chút lý trí cuối cùng, l.i.ế.m môi: “Ninh Ninh… Chúng ta ...." Tạm thời chưa thể như vậy.

Câu nói tiếp theo của hắn bị Ôn Thu Ninh ngăn chặn lại.

Cô đưa hai tay vòng qua sau gáy hắn, kiễng chân, hôn lên môi Vu Hướng Dương.

Gần bốn năm qua, Vu Hướng Dương đã vô số lần nếm lại dư vị ngọt ngào này ... trong giấc mơ. Giờ đây, một lần nữa rõ ràng cảm nhận được mùi vị đó, lý trí của hắn tại phút giây này tan rã, sụp đổ hoàn toàn.

Một tay hắn ấn chặt sau eo Ôn Thu Ninh, tay kia giữ lấy gáy cô, gia tăng độ sâu của nụ hôn này.

Hắn tự thuyết phục chính mình: Thử đi, dù thế nào hắn cũng nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô!

Chiếc dây thắt lưng áo choàng tắm của Ôn Thu Ninh cũng rất tự giác lỏng ra ngay lúc hai người môi kề môi.

Vu Hướng Dương tự nhiên lại nhìn thấy làn da trắng mịn màng cùng nét hồng hào gợi cảm. Bụng dưới hắn đột nhiên căng cứng, lý trí cũng tự hỏi đã biến mất.

Tất cả mọi chuyện xảy ra tiếp theo, đều là thuận lý thành chương, như một lẽ tự nhiên không thể ngăn cản.

Chiếc áo choàng tắm rơi xuống sàn nhà, Ôn Thu Ninh được hắn ôm lên giường. Vu Hướng Dương cũng nhanh chóng cởi bỏ quân phục trên người mình.

Lúc hắn cởi bỏ vật cản cuối cùng, hắn giơ một bàn tay ra, che khuất đôi mắt cô.

“Không được nhìn!” Hắn nói, giọng có chút hung dữ như ra lệnh, nhưng lại "lén" mang theo vẻ ngượng ngùng.

Ôn Thu Ninh rất muốn nhìn, vừa tò mò lại nhịn không được.

Cô nghiêng đầu sang một bên, cố gắng nhìn.

Ôi... Quả thật là quá sức tưởng tượng!

So với những thứ cô đã nhìn thấy trong quá trình trị liệu còn "hoành tráng" hơn nhiều!

Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.

Vu Hướng Dương đã loại bỏ chướng ngại vật cuối cùng. Hắn đè xuống, hai người quấn quýt, giao hòa cùng nhau, tạo nên sự kết nối mà cả hai đã chờ đợi từ rất lâu.

Trong chuyện này, đàn ông dường như không cần thầy dạy cũng hiểu. Giữa nỗi đau đớn ban đầu và niềm hoan lạc dần lan tỏa, bệnh bài xích của Ôn Thu Ninh đã hoàn toàn được chữa khỏi. Nó tan biến như chưa từng tồn tại.

Vu Hướng Dương lật người nằm xuống, hôn nhẹ lên môi cô: “Có đau lắm không em?”

Ôn Thu Ninh vừa mệt vừa buồn ngủ, nhắm chặt mắt không muốn mở: “Không đau.”

“Vậy thì... làm thêm lần nữa?” Hắn khẽ trêu chọc, giọng khàn khàn đầy thỏa mãn.

Ôn Thu Ninh đột ngột mở trừng mắt: “Gì cơ?!”

Không phải chứ! Mới kết thúc chưa đầy hai phút mà?!

Lần này thời gian càng kéo dài hơn. Về sau, Ôn Thu Ninh chỉ còn biết thút thít xin tha, cảm thấy mình sắp tan chảy trong vòng tay hắn.

Vu Hướng Dương vừa đau lòng lại vừa hưng phấn, rất lâu sau mới chịu kết thúc.

Hắn đứng dậy đi vào phòng tắm rửa sạch, rồi cầm chiếc khăn mặt ướt ra ngoài giúp Ôn Thu Ninh xử lý.

Ôn Thu Ninh vốn đã mấy ngày mấy đêm không được ngủ ngon giấc, giờ lại bị hắn "yêu" một phen. Mặc dù cô rất ngượng ngùng, nhưng thân thể và mí mắt cô đã quá nặng, căn bản không thể cử động nổi.

Cuối cùng, cô mặc kệ Vu Hướng Dương xử lý mọi việc, chìm vào giấc ngủ sâu.

Vu Hướng Dương nhìn sự hỗn độn trên ga trải giường, bỗng nhiên bật cười.

Hắn mặc quần áo vào, lục lọi tìm một tấm ga trải giường sạch và một bộ đồ ngủ.

Đầu tiên, hắn mặc áo ngủ cho Ôn Thu Ninh, rồi bắt đầu thay ga trải giường.

Vì Ôn Thu Ninh đang nằm ngủ trên giường, hắn chỉ có thể thay được một nửa. hắn nhẹ nhàng ôm cô qua một bên, rồi thay nốt nửa còn lại.

Xong xuôi, hắn hôn lên trán cô, tắt đèn, rón rén mở hé cánh cửa.

Đầu tiên, hắn thò nửa cái đầu ra ngoài quan sát tình hình hành lang, xác định không có ai, mới mở cửa, nhanh nhẹn lách người ra ngoài, rồi nhanh chóng đóng cửa lại, chỉ trong vài bước chân đã biến mất trên hành lang.

Cứ cảm giác như là đang lén lút yêu đương vụng trộm vậy! 

Vu Hướng Dương một đường cảnh giác cao độ trở về nơi đóng quân tạm thời của họ.

Vừa mới đến cửa đại sảnh, hắn đã bị Trình Cảnh Mặc chặn lại.

“Đã nửa đêm rồi, đồng chí Vu Hướng Dương, cậu đi đâu về đấy?” Trình Cảnh Mặc hỏi.

Vu Hướng Dương bực bội đáp: “Cậu không ngủ được à ? Sao mà cứ nhìn chằm chằm tôi thế?!”

“Tôi đang canh gác,” Trình Cảnh Mặc trả lời gọn lỏn.

Vu Hướng Dương xẵng giọng: “Cấp bậc chúng ta ngang nhau, tôi đi đâu không cần phải báo cáo với cậu.”

Trình Cảnh Mặc nhìn thấy đôi lông mày hất lên đầy vẻ đắc ý và nụ cười không giấu được niềm vui của Vu Hướng Dương, liền nhận ra manh mối.

“Cậu đi tìm Ôn đồng chí à?”

Vu Hướng Dương lườm hắn một cái: “Không nên hiểu thì đừng có mà hiểu!”

Trình Cảnh Mặc đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hạ giọng, trách cứ: “Hai người còn chưa kết hôn mà, sao có thể như vậy?! Cậu quên thân phận của mình rồi sao?!”

Vu Hướng Dương nói một cách chắc chắn: “Tôi và cô ấy về nước sẽ đăng ký kết hôn ngay lập tức!”

Trình Cảnh Mặc thở phào: “... Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng đã chờ được!”

Anh thực lòng vui mừng cho Vu Hướng Dương ! Anh nhất định sẽ giúp hắn giữ bí mật này !

Ôn Thu Ninh tỉnh giấc đã là mười một giờ ngày hôm sau. Trong đầu cô, cảnh tượng đêm qua tự nhiên hiện lên rõ mồn một.

Dáng người Vu Hướng Dương thật sự quá đẹp, rất có sức lực, lại còn rất... dũng mãnh.

Ôn Thu Ninh nghĩ đến đó, không kìm được mà bật cười khúc khích, gương mặt lại đỏ bừng. 

Ôn Thu Ninh lười biếng nằm trên giường, không muốn dậy.

Vu Hướng Dương càng lúc càng chu đáo, không chỉ giúp cô lau mình mà còn thay cả quần áo và ga giường.

Lúc này đầu óc tỉnh táo rồi cô mới nghĩ đến, cô ngượng chín mặt, nhưng trong lòng lại ngọt ngào.

Bình Luận (0)
Comment