Ôn Thu Ninh nằm thêm gần một tiếng nữa, mãi đến lúc sắp ăn cơm trưa mới chịu rời giường vệ sinh cá nhân.
Cô đi xuống căng-tin lầu một, giữa một rừng những người lính tóc ngắn, dáng cao, cô nhanh chóng nhìn thấy Vu Hướng Dương đang cúi đầu ăn cơm.
Đúng lúc đó, Vu Hướng Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau. Cả hai đều có cảm giác tim đập thình thịch, mặt nóng bừng, rồi cùng lúc vội vàng dời ánh mắt đi.
Ôn Thu Ninh lấy phần cơm, ngồi ăn cùng với các đồng nghiệp. Ăn xong, cô đi lên văn phòng thu dọn đồ đạc.
Giữa khu nhà nghỉ chân và tòa nhà văn phòng là một khoảng sân, ở giữa có một vườn hoa nhỏ.
Khi đi ngang qua đây, cô bị một tiếng gọi giữ lại.
“Ninh Ninh.” Vu Hướng Dương đứng dưới một gốc cây bên bờ hoa, vẻ mặt có chút gượng gạo, “Em đi đâu đấy?”
Ôn Thu Ninh cũng thấy ngượng, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình thường, “Em đi văn phòng lấy đồ.”
“Có cần anh giúp không?”
“Không cần đâu.” Ôn Thu Ninh hỏi ngược lại, “Anh có chuyện gì muốn nói à?”
“Cái đó…” Vu Hướng Dương gãi gãi đầu, trông vô cùng mất tự nhiên, “Anh … anh không phải người tùy tiện. Chuyện tối qua… đó cũng là lần đầu tiên của anh…”
Sáng nay hắn đã bình tĩnh lại và suy nghĩ rất kỹ. Hắn cảm thấy tối qua mình không nên mất kiểm soát như vậy, tất cả là tại hắn đã không kiềm chế được.
Thấy một Vu Hướng Dương luôn đĩnh đạc, dứt khoát nay lại bỗng dưng ngượng nghịu thế này, Ôn Thu Ninh nhất thời lạ lẫm.
Dĩ nhiên, nhắc đến chuyện tối qua, Ôn Thu Ninh cũng thấy cực kỳ xấu hổ.
Bởi lẽ chính cô mới là người đã chủ động giữ anh lại.
“Ừ, em biết.” Cô nhẹ giọng, hỏi một câu khó nói, “Anh… còn đau không?”
Vu Hướng Dương ngỡ ngàng nhìn cô. Mất một lúc lâu hắn mới lắp bắp, “Anh … anh đau cái gì?”
“À, anh không đau.” Tai Ôn Thu Ninh đỏ bừng, cô vội vàng chuyển đề tài, “Cái kia… Em sẽ chịu trách nhiệm với anh! Chúng ta về nước sẽ cưới nhau, được không ?”
Đây cũng chính là ý của Vu Hướng Dương. Hắn nói ngay: “Vậy ... anh về đội sẽ đ.á.n.h báo cáo kết hôn ngay.”
“Được.”
Cả hai im lặng một lát. Vu Hướng Dương lại hỏi: “Cái đó ... Bệnh của em… khỏi hẳn chưa?”
“Chắc là ... coi như khỏi rồi.” Dừng một chút, Ôn Thu Ninh giải thích thêm: “Lúc ở M quốc, em đã điều trị gần một năm rưỡi. Bác sĩ nói, nếu có thể sinh hoạt vợ chồng bình thường thì mới tính là khỏi hẳn hoàn toàn. Tối qua em nói muốn thử với anh, chính là muốn xem mình có thể không còn bất cứ trở ngại nào để kết hôn với anh không. Em không hề có ý định chiếm tiện nghi của anh rồi bỏ mặc đâu!”
Trong lòng Vu Hướng Dương mừng rỡ muốn nhảy cẫng lên, nhưng ngoài mặt vẫn cố nén, chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng “Ừ.”
Ôn Thu Ninh nói: “Vậy em đi thu dọn đồ đạc trước đây.”
“Em đi đi.”
Ôn Thu Ninh bước nhanh về phía tòa nhà văn phòng, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trời ơi, vừa rồi mình đang nói cái quái gì thế? Sao lại hỏi hắn có đau không cơ chứ?!
Nhưng mà... tối qua rõ ràng hắn bảo đau mà!
Lúc đó, hắn còn ghé vào bên tai cô thì thầm: "Ninh Ninh, em thả lỏng chút, anh hơi đau".
Nghĩ đến đây, khuôn mặt cô lại nóng bừng.
Tám giờ tối hôm đó, toàn bộ nhân viên lên chuyên cơ rời khỏi Tây Quốc.
Về đến trong nước, lúc đó đã là khoảng một giờ sáng theo giờ Bắc Kinh.
Vu Hướng Dương biết chắc Ôn Thu Ninh sẽ lại ở nhà khách, hắn xin phép lãnh đạo, muốn đưa cô về nhà khách rồi mới quay lại đơn vị.
“Đơn vị cô ấy đã có xe tới đón rồi, cậu đi đưa làm gì nữa?” Lãnh đạo hỏi.
Vu Hướng Dương báo cáo: “Cô ấy ở nhà khách, đã muộn thế này không an toàn. Tôi đưa cô ấy ổn thỏa rồi sẽ quay lại ngay.”
Chỉ một hành động này, tất cả mọi người ở cả hai đơn vị đều biết hai người ở bên nhau.
Vu Hướng Niệm cười tít mắt, ghé sát tai Vu Hướng Dương: “Anh à, chuyến công tác nước ngoài này của anh đáng giá đấy. Còn "bắt" được vợ về!”
Vu Hướng Dương luôn cảm thấy nụ cười của Vu Hướng Niệm có gì đó quỷ dị.
Hắn sinh nghi: “Lẽ nào Trình Cảnh Mặc đã nói gì với con bé rồi?”
Trình Cảnh Mặc thật sự oan hơn Đậu Nga. Chuyện này liên quan đến danh dự và tiền đồ của Vu Hướng Dương, anh thề là không hé răng với ai nửa lời. Hoàn toàn là do Vu Hướng Dương biểu hiện quá rõ ràng !
Vu Hướng Dương véo nhẹ vào gáy Vu Hướng Niệm, khẳng định chắc nịch: “Anh với cô ấy sắp cưới rồi!”
Vu Hướng Niệm: “…” Ông nói gà bà nói vịt cái gì thế ? Ý cô là vậy sao ?
Vu Hướng Dương đưa Ôn Thu Ninh đến khách sạn Thuận Lai mà cô hay ở, đưa vào tận phòng.
Hành lý của Ôn Thu Ninh gồm hai cái vali và một chiếc ba lô, tất cả đều do Vu Hướng Dương xách. Cô chỉ đeo một chiếc túi xách nhỏ trên vai.
Vu Hướng Dương đặt hành lý xuống. Ôn Thu Ninh nói: “Hướng Dương, muộn thế này rồi, anh bắt một chiếc xe về đi.”
“Ừ, anh biết.” Vu Hướng Dương đứng yên, không nhúc nhích.
Ôn Thu Ninh hơi ngạc nhiên, “Có chuyện gì nữa à?”
Vu Hướng Dương l.i.ế.m môi, giọng khàn đi: “Ninh Ninh…”
Ánh mắt hắn nhìn cô đầy khát khao và mong chờ, Ôn Thu Ninh lập tức hiểu ra. Cô tiến lại một bước, nhắm mắt lại.
Vu Hướng Dương nâng mặt cô lên, cúi đầu áp môi mình lên môi cô.
Hai người tham luyến hương vị của nhau, hôn nhau cuồng nhiệt…