Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 776

Đến khi lý trí sắp sụp đổ, Vu Hướng Dương mới buông cô ra.

“Em chờ…” Vu Hướng Dương điều chỉnh lại hơi thở, giọng nói pha lẫn cháy bỏng, “Anh sẽ lập tức đánh báo cáo. Ngay sau đó sẽ gọi điện về cho bố mẹ, chúng ta mau chóng kết hôn!”

Ôn Thu Ninh thở hổn hển, lưng tựa vào tường, “Được.”

“Vậy… anh đi nhé?”

Ôn Thu Ninh: “Anh đi đường cẩn thận. Nhớ bắt xe về đấy.”

Trở lại đơn vị, Vu Hướng Dương lập tức bắt tay vào việc đ.á.n.h báo cáo kết hôn ngay trong đêm.

Trình Cảnh Mặc còn đang ngái ngủ hỏi: “Cậu gấp gáp đến thế à?”

Vu Hướng Dương không thèm nhìn anh, “Cậu ngủ đi, đừng quan tâm tôi !”

Đúng là đứng nói chuyện không đau eo!

Hèn chi Trình Cảnh Mặc mỗi cuối tuần về nhà lại "ngủ" sớm thế. Hóa ra là do được "ăn uống" tốt như vậy!

Giờ hắn vừa được nếm mùi vị rồi, mỗi giây mỗi phút đều muốn! 

Không gấp được sao?

Trình Cảnh Mặc tiếp tục bổ đao: “Cậu có gấp cũng vô ích. Chuyện này còn cần giấy tờ chứng minh từ đơn vị bên Ôn Thu Ninh nữa mà!”

“Cậu… có phải cậu đã nói gì với Vu Hướng Niệm không?” Lúc này Vu Hướng Dương mới ngẩng đầu nhìn anh.

Trình Cảnh Mặc ngơ ra, hỏi: “Nói cái gì?”

“Cái chuyện… đó!”

“Tôi chưa nói!”

Vu Hướng Dương lại cúi đầu miệt mài làm báo cáo suốt đêm. Sáng hôm sau nộp lên, sau đó hắn vội vàng gọi điện về nhà.

Hôm nay là mùng ba Tết.

Triệu Nhược Trúc nhấc máy, liền nghe thấy giọng Vu Hướng Dương: “Mẹ, con với Ôn Thu Ninh muốn cưới.”

Triệu Nhược Trúc hỏi: “Đêm qua con ngủ mê? Tỉnh tỉnh đi !”

Vu Hướng Dương: “…” Hắn hít sâu một hơi mới nói tiếp, “Là thật đấy ạ. Con vừa nộp báo cáo kết hôn rồi. Giờ gọi về báo cho bố mẹ biết.”

Triệu Nhược Trúc hoãn thần một lúc lâu mới tin Vu Hướng Dương không nói mê, “Ôn Thu Ninh về rồi à? Con bé chịu lấy con ư?" Bà lại chần chừ hỏi:" Hay là… con tự mình tưởng tượng ra đấy?”

Vu Hướng Dương khẳng định: “Cô ấy về rồi, con với cô ấy đã nói rõ hết cả rồi, chỉ chờ báo cáo được phê duyệt là cưới thôi!”

Triệu Nhược Trúc cảm thấy vẫn chưa tin lắm:

“Thế thì… Mẹ phải gọi điện hỏi Niệm Niệm xem sao đã!”

Vu Hướng Niệm còn đang ngủ nướng đã bị gọi dậy nghe điện thoại.

Cô kể cho Triệu Nhược Trúc nghe về chuyện hai ngày trước. Cuối cùng, Triệu Nhược Trúc mới tin rằng con trai mình không phải “ngủ mê” thật.

“Mới đó mà đã cưới xin, mẹ đây chẳng có chút chuẩn bị nào cả!” Triệu Nhược Trúc vừa vui mừng lại vừa oán trách “Cứ thế đi, mẹ phải đi chuẩn bị đã!”

Vu Hướng Niệm nghe thấy tiếng “tút… tút… tút” truyền đến từ điện thoại, thầm nghĩ: Đúng là dùng xong là bỏ mà!

Báo cáo kết hôn của Vu Hướng Dương và Ôn Thu Ninh được phê duyệt chỉ sau ba ngày.

Lãnh đạo đơn vị cũng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì "lão nam nhân" của quân khu cũng được "gả" đi !

***

Vu Hướng Dương lại xin cấp phòng ở.

Căn phòng mới phải đợi thêm mấy ngày nữa, vì vậy hai người quyết định đi lãnh giấy hôn thú trước.

Cầm trên tay tờ giấy hôn thú đỏ rực, cả hai đều không giấu nổi niềm hạnh phúc, vui vẻ cười tươi.

Vu Hướng Dương vội vàng rút ra một cuốn sổ tiết kiệm, trịnh trọng đưa cho Ôn Thu Ninh.

“Đây là số tiền anh tích cóp được mấy năm nay,” hắn nói, ánh mắt chân thành. “Về sau, mỗi tháng tiền lương của anh, anh đều giao hết cho em giữ.”

Hắn thấy Trình Cảnh Mặc luôn đưa tiền cho Vu Hướng Niệm, nên hắn nghĩ mình cũng phải làm như vậy với Ôn Thu Ninh. 

Ôn Thu Ninh mở sổ ra xem, bên trong có hơn 3000 đồng. Cô hơi ngạc nhiên: “Anh đã để dành được nhiều tiền thế này sao?”

Vu Hướng Dương tự hào ra mặt: “Anh quy định cho mình mỗi tháng chỉ được tiêu đúng 30 dồng. Phần còn lại là phải tích cóp hết!”

Ôn Thu Ninh bật cười: “30 đồng thôi mà đã đủ cho anh chi tiêu rồi à?”

“Lúc nào không đủ thì anh dùng ké Trình Cảnh Mặc!” Vu Hướng Dương thủ thỉ, vẻ mặt đầy tính toán. “Dù sao, tiền của anh thì tuyệt đối không được tiêu quá 30 khối!”

Ôn Thu Ninh bật cười khúc khích: “Anh đúng là lắm mưu nhiều kế!”

Tiền lương của Ôn Thu Ninh không cao bằng Vu Hướng Dương, nhưng cô đã đi làm trước hắn một năm, nên cũng tích cóp được hơn 3000 đồng tiền riêng. Tóm lại, cả hai đều không phải là người tay trắng.

Hai người xin nghỉ phép để kết hôn, rồi cùng nhau về Nam Thành.

Lúc này, Vu Hướng Dương cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại, đường đường chính chính dẫn Ôn Thu Ninh về nhà. Cô cũng có thể đàng hoàng cùng hắn về ra mắt, thăm hỏi gia đình hắn.

Trước khi về nhà, cả hai đương nhiên phải đi mua sắm một ít đồ làm quà.

Vu Hướng Dương xách nặng đến mức hai tay đã sắp chịu không nổi, vội vàng kêu lên: “Ninh Ninh, đủ rồi! Nhiều đồ thế này chúng ta mang không tiện.”

Ôn Thu Ninh vẫn lắc đầu: “Chưa đủ đâu, em thấy còn thiếu.”

Cuối cùng, hai người mua tới hai chiếc rương lớn đầy ắp đồ, đành phải gửi về nhà trước bằng tàu hỏa.

Vì Triệu Nhược Trúc và gia đình muốn tổ chức một lễ cưới ở Nam Thành cho cả hai, nên Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Niệm cũng xin nghỉ phép mấy ngày, đưa theo ba đứa con cùng Vu Hướng Dương và Ôn Thu Ninh trở về.

An An và Ca Cao nhìn thấy Ôn Thu Ninh thì mừng quýnh, hai đứa trẻ đồng thanh reo lên: “Dì!”

“Phải gọi là bác !” Vu Hướng Dương vênh mặt, khoe khoang nói.

An An và Ca Cao nghiêng đầu, khó hiểu nhìn về phía Trình Cảnh Mặc. Anh mỉm cười giải thích: “Đúng rồi, về sau các con gọi là bác Ninh nhé.”

Hai bé nhanh chóng sửa lại: “Bác ạ!”

Cả gia đình đông đúc cuối cùng cũng trở về Nam Thành.

Không biết là nhờ hưởng ké "hào quang" của em gái hay là nhờ phúc khí của Ôn Thu Ninh, mà lần này về nhà, Vu Hướng Dương cuối cùng cũng được hưởng thụ đãi ngộ cả nhà ra tận ga tàu đón tiếp.

Một cảnh tượng ấm áp và trang trọng chưa từng có!

Các con của anh cả và anh hai đã trưởng thành, nhà không còn đủ chỗ ở, nên hai gia đình kia đã dọn ra ngoài. Giờ đây, trong nhà chỉ còn lại hai ông bà cùng một cô giúp việc.

Nhưng vừa thấy họ trở về, căn nhà lại trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Bình Luận (0)
Comment