Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 777

Triệu Nhược Trúc nắm lấy tay Ôn Thu Ninh, thân thiết nói: “Ninh Ninh à, mấy năm không gặp, con càng ngày càng xinh đẹp! Hướng Dương thật có phúc khí!”

Ôn Thu Ninh cười tươi: “Dạ, con cảm ơn c ... mẹ. Nhưng Hướng Dương rất ưu tú, là con may mắn ạ.”

Triệu Nhược Trúc nghe thế càng vui mừng: “Hai đứa đều ưu tú! Hai đứa cứ vòng đi vòng lại nhiều năm như vậy, tóm lại là một kết thúc xứng đáng rồi!”

Lúc này, Vu Hướng Dương lại bắt đầu vênh váo khoe khoang, vẻ mặt tự hào đến mức muốn bay lên.

Mọi người cùng nhau hàn huyên, chuyện trò vui vẻ một lúc. Sau khi ăn cơm tối xong, ai nấy về phòng nghỉ ngơi.

Dù hai người đã đăng ký kết hôn hợp pháp, nhưng đối với Vu Gia Thuận mà nói, phải đợi tổ chức tiệc rượu, để tất cả bạn bè, người thân cùng chứng kiến và thừa nhận cuộc hôn nhân này, thì mới thực sự là kết hôn chân chính.

Chính vì vậy, đêm nay, Vu Hướng Dương và Ôn Thu Ninh vẫn chưa được ngủ chung. Vu Hướng Dương ở phòng của mình trên tầng ba, còn Ôn Thu Ninh ở phòng khách dưới tầng một.

Ôn Thu Ninh tắm rửa xong, đang ngồi bên bàn đọc sách thì nghe thấy tiếng gõ cửa sổ khe khẽ.

Cô kéo rèm ra, liền thấy cái đầu to của Vu Hướng Dương lấp ló bên ngoài.

Ôn Thu Ninh vội vàng mở cửa sổ, kinh ngạc hỏi: “Anh… anh nhảy từ trên xuống đấy à?”

Vu Hướng Dương ngượng ngùng : “… Không phải như em tưởng đâu!”

Ôn Thu Ninh lo lắng hỏi: “Lát nữa anh ... có lên được không ?”

“Đương nhiên là được rồi!”

Ôn Thu Ninh cười tít mắt: “Anh muốn vào một lát không?”

Vu Hướng Dương lắc đầu, ánh mắt đầy vẻ lưu luyến: “Anh chỉ muốn nhìn em một chút thôi.”

Hai người cứ thế tâm sự qua khung cửa sổ gần một giờ đồng hồ.

Vu Hướng Dương cuối cùng cũng nhớ ra phải trở về: “Thôi, anh không làm phiền em ngủ nữa. Em đóng cửa sổ lại đi.”

Ôn Thu Ninh đáp lại, giọng có chút tinh nghịch: “Em muốn nhìn anh trèo lên đã.”

Cô chưa từng thấy ai không cần cầu thang mà có thể leo từ tầng một lên tầng ba.

Vu Hướng Dương được lời như cởi tấm lòng, chuẩn bị khoe khoang năng lực của lính đặc công: “Vậy thì em xem cho kỹ đây, tốc độ của anh nhanh lắm!”

Ôn Thu Ninh thấy Vu Hướng Dương đạp một chân lên bệ cửa sổ tầng một, nhảy lên, hai tay đã kịp bám vào bệ cửa sổ tầng hai. Hắn khéo léo bò lên tầng hai, tiếp tục lặp lại động tác tương tự, rồi nhảy vọt lên bám vào cửa sổ tầng ba.

Động tác của hắn nhanh nhẹn, liền mạch, thuần thục đến mức Ôn Thu Ninh chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng vụt qua, cô ngây người vì kinh ngạc.

Ngay khi Ôn Thu Ninh chuẩn bị giơ ngón tay cái lên để khen ngợi, thì Vu Hướng Dương lại quay trở lại đường cũ, tụt xuống.

Ôn Thu Ninh vội hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Vu Hướng Dương gãi đầu, vẻ mặt ngượng chín mặt nói: “Phòng của anh… cửa sổ bị khóa trong rồi.”

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Vu Gia Thuận đã khóa lại!

Vốn định biểu diễn một màn trèo tường đẹp mắt, không ngờ lại thất bại t.h.ả.m hại vào phút cuối !

Ôn Thu Ninh: “…” Cô bật cười, tiếng cười như chuông bạc.

Vu Hướng Dương hậm hực nói: “Lát nữa, bất kể bên ngoài có tiếng động gì, em tuyệt đối không được ra ngoài.”

“Ba sẽ không lại đ.á.n.h anh đấy chứ?” Ôn Thu Ninh vừa cười vừa hỏi.

Vu Hướng Dương thề thốt: “Sao có thể! Anh đã lớn như thế này rồi!”

Hắn đi vòng từ chỗ cửa sổ Ôn Thu Ninh sang cửa chính. Cánh cửa gỗ được khép hờ, rõ ràng là cố tình chừa lại cho hắn.

Vu Hướng Dương vừa đẩy cửa bước vào, liền thấy Vu Gia Thuận đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha.

“Ba,” Vu Hướng Dương chột dạ kêu một tiếng.

Vu Gia Thuận biết rõ mà vẫn hỏi: “Mày làm gì mà lại đi từ ngoài vào thế?”

Vu Hướng Dương lầm bầm : “… Không phải ba đã khóa cửa sổ phòng con từ bên trong sao?”

Vu Gia Thuận nghiêm giọng: “Tao biết ngay cái thằng nhóc mày sẽ không ngoan ngoãn ở yên trong phòng!”

“Con… con chỉ xuống tìm cô ấy nói chuyện thôi mà.” Vu Hướng Dương thanh minh.

Vu Gia Thuận đứng phắt dậy, ánh mắt sắc lẹm: “Mày mà dám làm chuyện gì bậy bạ, tao b.ắ.n c.h.ế.t mày!”

Vu Hướng Dương không sợ chết "phản pháo": “Ba, ba về hưu rồi, s.ú.n.g của ba đã nộp lên hết rồi!”

Vu Gia Thuận: “…” Ông tức giận đến mức muốn nổ tung.

“Thằng ranh con! Mày thật sự muốn bức tao phải đ.á.n.h mày đúng không?”

Nói rồi ông liền nhào tới muốn “tác động vật lý” với con trai.

Vu Hướng Dương nhanh như chớp chạy thẳng lên lầu, đóng sầm cửa lại.

Trong lòng hắn có một sự tự mãn nho nhỏ trỗi dậy. Nếu Vu Gia Thuận mà biết họ đã cùng nhau trải qua những gì, không biết sẽ có biểu cảm kinh khủng đến mức nào?

Lễ cưới của hai người được tổ chức sau đó hai ngày.

Khách khứa chủ yếu là bạn bè thân thiết lâu năm của vợ chồng Vu Gia Thuận. Họ không mời quá nhiều người, mà chỉ mời những người cực kỳ quen thuộc.

Nhà họ Vu đã đặt mười bàn tiệc tại một nhà hàng lớn, mời những vị khách quý này. Sau đó, đôi vợ chồng trẻ cầm chai rượu, đi từng bàn để kính rượu và chính thức giới thiệu với mọi người rằng họ đã kết hôn.

Tiễn khách xong, cả nhà cùng trở về.

Vu Hướng Dương đã uống một chút rượu, trong lòng kích động âm ỉ. Tối nay, cuối cùng hắn cũng có thể danh chính ngôn thuận ngủ chung với Ôn Thu Ninh rồi!

Nào ngờ, đôi vợ chồng già lại kéo con dâu và con trai lại, bắt đầu một màn giao lưu hai thế hệ.

Nói là giao lưu, chính là truyền đạt kinh nghiệm hôn nhân của người đi trước: phải tôn trọng nhau, quý trọng nhau, đàn ông phải rộng lượng, không nên so đo với vợ, đừng cãi nhau linh tinh…

Bình Luận (0)
Comment