Vừa nhắc đến bác sĩ Mạnh, vẻ mặt Vu Hướng Niệm lập tức hưng phấn: “Nghe nói, em và bác sĩ Mạnh đang yêu nhau à?”
Lâm Dã lập tức chối bay chối biến: “Không có!”
“Em đừng chối nữa, tuy em ở xa, nhưng ba biết rõ mọi chuyện của em đấy.”
Cả nhà nghe nói hai người yêu đương, nhưng lại không rõ tình hình thực tế bên trong.
Lâm Dã: “...” Cô cảm thấy hoang mang, xấu hổ và không biết phải làm sao!
Vu Hướng Niệm nhìn vẻ mặt cô em chồng thoắt biến vạn hóa, trấn an: “Em sợ gì chứ, yêu đương thì có gì mà không bình thường! Bác sĩ Mạnh vì em mà đã đi từ M quốc sang tận Z quốc, vượt hơn nửa vòng Trái Đất chứ ít gì.”
Lâm Dã vội vàng giải thích rõ: “Em với anh ấy thật sự không yêu đương, em là giúp anh ấy chút việc thôi!”
Lâm Dã kể lại sự tình một cách cặn kẽ, nhưng Vu Hướng Niệm lại không cho là sự việc chỉ đơn giản như vậy. Với tâm tư của Mạnh Nhất Minh, có khi hắn bán Lâm Dã đi rồi, cô còn giúp hắn đếm tiền nữa đấy.
“Chị giúp em giải thích với ba mẹ một chút đi,” Lâm Dã sốt ruột nói.
Vu Hướng Niệm đáp: “Được rồi.”
Nhưng mà giải thích, ba mẹ cũng không tin.
Tống Hoài Khiêm là người thông minh như vậy, làm sao có thể không nhìn ra tâm tư của Mạnh Nhất Minh chứ.
Đến bữa cơm tối, Lâm Dã đưa mắt ra hiệu cho Vu Hướng Niệm, giục chị dâu giải thích.
Vu Hướng Niệm lên tiếng trước: “Nghe nói lần này Lâm Dã lập công lớn đấy ạ!”
Đội thăm dò ở đó gần hai năm mà vẫn chưa tìm được mỏ dầu, Lâm Dã sang chỉ chín tháng đã tìm ra rồi.
Tống Hoài Khiêm và Lâm Vận Di đều rất tán đồng, nhìn Lâm Dã bằng ánh mắt đầy tự hào.
“Tiểu Dã lần này làm rất tốt,” Tống Hoài Khiêm nói.
Lâm Dã vừa khiêm tốn vừa tự hào: “Kỹ thuật của mình vẫn còn lạc hậu, kể cả thiết bị nữa. Lần này con dùng công nghệ thăm dò dầu mỏ mới nhất của một số nước tiên tiến. Nếu có thể nhập thêm một vài thiết bị mới, con sẽ tìm được nhanh hơn nữa.”
Vu Hướng Niệm khen: “Em đi du học đúng là không uổng !”
Lâm Dã càng thêm tự hào: “Đó là đương nhiên! Bốn năm qua em chưa từng ngủ nướng, mỗi ngày đều cắm đầu vào học, thư viện sắp bị em san bằng đến nơi rồi!”
Lâm Vận Di cười, tỏ vẻ không tin: “Khoa trương như vậy sao ?!”
“Thật mà mẹ!” Lâm Dã nói rất nghiêm túc: “Quản thư còn quen thân với con, còn mời con về nhà họ ăn cơm nữa đấy.”
“Con đến nhà người ta ăn cơm, có mang quà cáp gì theo không?” Lâm Vận Di hỏi.
“Có ạ,” Lâm Dã đáp, “Con không biết nên tặng gì cho phải, bèn mua một chậu hoa mang theo.”
Lâm Vận Di ôn tồn nói: “Tặng gì không quan trọng, cái chính là có tấm lòng là được.”
Có Lâm Dã ở, bữa cơm tối không bao giờ dứt đề tài.
Sáng hôm sau, Lâm Dã dậy rất sớm, cùng cả nhà ăn cơm sáng.
Vu Hướng Niệm thắc mắc: “Hôm nay không đi làm mà sao dậy sớm thế?”
Lâm Dã giải thích: “Dậy sớm thành thói quen rồi. Nhất là lúc ở đội thăm dò, dậy muộn là hết phần cơm sáng.”
Lâm Vận Di đau lòng gắp thêm mấy cái bánh bao thịt nhỏ vào bát cô: “Sao lại cực khổ đến vậy chứ! Ăn nhiều vào con.”
Lâm Dã nói: “Ngoài điều kiện còn thiếu thốn một chút, mọi người ai cũng tốt cả, con ở đó thật sự rất vui vẻ.”
Mãi sau này, Lâm Dã mới hiểu rằng niềm vui lúc bấy giờ, là bởi vì cô được làm việc mình yêu thích và có người yêu thương cô.
Tống Hoài Khiêm nói: “Một hai năm nay đừng đi đâu nữa, ở nhà bầu bạn với mẹ con.”
Lâm Dã đáp: “Cái đó còn tùy vào đơn vị sắp xếp ạ.”
Dừng một chút, cô lại nói: “Dù sao con cũng đã dậy rồi, con sẽ đến đơn vị báo cáo trước, xem họ có phân công công tác thế nào.”
“Xe đạp của con đâu rồi ạ?” cô hỏi.
Hôm qua cô về, hình như không thấy chiếc xe đạp thân thuộc của mình đâu.
Vu Hướng Niệm trả lời: “Bán đồng nát rồi.”
Lâm Dã: “...”
Lâm Vận Di nói: “Chiếc xe đạp đó con đi bao nhiêu năm, rồi lại để không bao nhiêu năm, hỏng hết rồi. Hôm nay mẹ con mình đi mua một chiếc mới.”
Tống Hoài Khiêm dặn dò: “Mua chiếc kiểu nữ thôi nhé.”
Đi chậm một chút. Chiếc xe đạp Phương Hoàng kia, Lâm Dã khua một khua có thể vọt lxa năm chục mét.
“Không cần đâu!” Lâm Dã hào phóng nói, “Giờ con có tiền rồi, muốn mua gì tự con mua được! Con còn muốn mua đồ cho ba mẹ nữa cơ!”
“Không cần mua gì cho ba mẹ đâu,” Lâm Vận Di nói, “Tiền lương của con tự mình tích cóp lấy, sau này còn nhiều việc cần dùng.”
Tống Hoài Khiêm đã ăn xong, lau miệng, nói với Lâm Dã: “Ăn nhanh lên, ba đưa con đến đơn vị.”
Lâm Dã lập tức đứng dậy, nắm lấy chiếc bánh bao còn chưa ăn hết trong bát, miệng dính đầy dầu mỡ, giọng líu ríu: “Đi thôi!”
Tống Hoài Khiêm nhíu mày: “Ba không thích trong xe có mùi, con ăn xong rồi hẵng đi.”
Lâm Dã há to miệng, nhét luôn hai cái bánh bao thịt còn lại vào, hai má phồng lên, phát âm mơ hồ không rõ: “Đi thôi!”
Tống Hoài Khiêm: “...” Thật hết cách với con bé này.
Lâm Vận Di đưa cho cô tờ giấy ăn: “Lau miệng, lau tay đi con.”
Lâm Dã theo Tống Hoài Khiêm lên xe ô tô.
“Ba à, Bắc Kinh thay đổi lớn thật!” Lâm Dã nhìn con phố vừa quen thuộc vừa xa lạ, cảm thán. Sự phồn hoa của thành phố lớn so với vùng đồi núi, hoang vu nơi cô vừa trở về như hai thế giới.
“Ừ.”
Lâm Dã lại nói: “Con ở vùng hoang vu dã ngoại lâu quá rồi, thật sự không quen với nhiều xe cộ, với môi trường nhộn nhịp như thế này.”
Tống Hoài Khiêm nói: “Ba biết con đã luôn nỗ lực, không hề chậm trễ một phút giây nào, ba cảm thấy kiêu hãnh về con. Chỉ là mấy năm nay con vất vả nhiều rồi.”