Lời tán thành và khen ngợi bất ngờ khiến Lâm Dã đột nhiên thấy cay cay sống mũi. Cô hít hít mũi: “Con không vất vả đâu ạ. Con ở nước ngoài chỉ học thôi, so với các bạn vừa phải đi làm thêm vừa phải đi học, con đã nhẹ nhàng hơn nhiều. Con ở Z quốc cũng không vất vả, con thích công việc đó, các đồng nghiệp cũng đều rất tốt.”
Tống Hoài Khiêm mỉm cười: “Con nhiệt huyết với sự nghiệp này, đó là điều tốt nhất.”
Lâm Dã lấy giấy ăn trong xe xì mũi: “Ba, con hiểu được khổ tâm của ba năm đó rồi.”
Cô đã thấy được sự khác biệt giữa các quốc gia, cũng cảm nhận được việc một người ưu tú đứng ở vị trí dẫn đầu sẽ nhận được sự tôn trọng lớn như thế nào.
Tống Hoài Khiêm vui mừng, hốc mắt nóng lên, nhưng ngoài miệng lại không yên tâm nhắc nhở: “Cái giấy con vừa xì mũi xong, đừng có đặt trong xe của ba đấy.”
Lâm Dã dùng mấy lớp giấy báo bọc kín miếng giấy đã thấm nước mũi của mình.
Người còn chưa bước vào cổng đơn vị, cuộn giấy đã được cô ném gọn gàng vào chiếc thùng rác gần đó.
Lãnh đạo đơn vị đã biết tin cô về báo danh, nên họ vô cùng nhiệt tình mời cô vào văn phòng trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ.
Khi Lâm Dã rời khỏi đơn vị, trời cũng không còn sớm mà cũng chẳng quá muộn. Cô chẳng có việc gì làm, nghĩ đi nghĩ lại, bèn nhảy lên chiếc xe buýt, đi thẳng đến chỗ tìm Mạnh Nhất Minh.
Mạnh Nhất Minh mở cửa, nhìn thấy Lâm Dã thì vừa bất ngờ vừa vui mừng.
Hắn còn nghĩ ít nhất cô cũng phải mất hai ba ngày nữa mới nhớ đến tìm hắn, không ngờ cô lại nhanh nhẹn đến vậy.
Lâm Dã bước vào phòng, đảo mắt nhìn căn nhà trống trơn, kinh ngạc thốt lên: “Phòng anh không có gì hết sao?!”
“Tôi mới thuê thôi, chưa kịp sắm sửa đồ đạc.”
Đây là một căn nhà cấp bốn, bố cục một phòng khách, một phòng ngủ, diện tích khoảng chừng năm mươi mét vuông. Trước khi về nước, hắn đã nhờ đồng nghiệp giúp thuê hộ. Nhưng việc mua sắm đồ dùng trong nhà, từ lớn đến bé, rất phiền phức, hắn không tiện làm phiền đồng nghiệp thêm nữa.
Lâm Dã đi sâu vào phòng ngủ, nhìn thấy ngay cả cái giường cũng không có: “Thế đêm qua anh ngủ ở đâu?”
Mạnh Nhất Minh đáp: “Nhà khách.”
“Sao hôm qua anh không nói là anh chưa có chỗ ở?” Lâm Dã nói, giọng điệu chẳng hề khách sáo, “Biết thế thì hôm qua anh cứ theo chúng tôi về nhà mà ngủ là được rồi!”
Mạnh Nhất Minh đương nhiên là cố ý không nói ra chuyện mình sẽ phải ở lại nhà khách.
Một mặt, hắn không thể tùy tiện đến ở nhà người ta, mặt khác, hắn cũng cần cho Lâm Dã biết hắn ở đâu, nếu không thì sau này cô tìm hắn thế nào ?
Mạnh Nhất Minh hỏi: “Hôm nay cô không bận gì chứ?”
“Không.”
“Vậy thì vừa hay, đi cùng tôi mua sắm một vài thứ cần thiết trong nhà.”
“Được thôi!”
Mạnh Nhất Minh cầm theo một cái túi vải lớn, vali hành lý thì để lại trong nhà, khóa cửa cẩn thận. Hai người cùng nhau đi về phía khu cửa hàng bách hóa.
“Tôi cứ nghĩ cô phải nghỉ ngơi vài ngày, rồi mới đến tìm tôi chứ.” Mạnh Nhất Minh vừa đi vừa nói.
Lâm Dã trả lời: “Tôi vừa đi đơn vị báo cáo xong, không có việc gì làm, nên đến đây luôn.”
“Đi đơn vị?” Trình Cảnh Mặc hỏi, “Sắp tới công việc của cô được sắp xếp thế nào?”
“Lãnh đạo nói năm nay tôi không cần phải đi công tác xa, cứ nghỉ ngơi một tháng rồi hẵng quay lại đơn vị làm việc.”
Mạnh Nhất Minh nghe vậy thì mừng thầm, khẽ nhếch mép: “Nói như vậy, bốn năm tháng sắp tới cô sẽ được nhàn rỗi rồi! Tôi có chút ghen tị với cô đấy.”
“Mấy tháng này, tôi vừa hay có thể ở nhà bên cạnh mẹ.” Lâm Dã lại hỏi, “Còn anh thì sao?”
“Tôi còn chưa đến đơn vị, chưa biết sẽ được sắp xếp công việc thế nào.”
Hôm đó, hai người họ đi mua sắm hết cả một ngày, đến bữa trưa cũng bận đến quên ăn.
Hai người chủ yếu mua những vật dụng lớn: giường, tủ quần áo, bàn ghế, chăn đệm. Sau đó, họ thuê hai người khuân vác chuyển về nhà.
Lâm Dã còn nhiệt tình giúp quét dọn, lau chùi sạch sẽ. Nhờ đó, tối nay Mạnh Nhất Minh đã có thể ở trong nhà mới.
Đến giờ ăn tối, căn nhà cũng đã tạm gọi là tươm tất.
Mạnh Nhất Minh cầm chìa khóa xe đạp, ánh mắt lấp lánh ý cười: “Đi thôi, tôi mời cô ăn gà quay.”
Lâm Dã đã sớm đói đến mức bụng réo ầm ĩ, cô không hề khách khí, nói luôn: “Tôi muốn ăn quán lâu đời ở phía Bắc thành phố cơ! Gà quay ở đó là ngon nhất!”
Phía Bắc thành phố cách đây vẫn còn một quãng đường khá xa. Mạnh Nhất Minh đề nghị: “Hay là hôm nay mình chọn một quán gần đây, lần sau tôi sẽ mời cô ăn quán đó?”
“Không được! Muốn ăn là phải ăn quán đó!”
Mạnh Nhất Minh nhìn đôi mắt nhỏ long lanh của Lâm Dã là biết, cô lại tưởng hắn muốn giở trò bớt xén, không cho cô ăn ngon.
“Đúng là tấm lòng tốt bị hiểu lầm thành lòng lang dạ thú mà.” Mạnh Nhất Minh bật cười, trêu chọc, “Tôi chỉ sợ cô đói đến mức xỉu luôn trên đường đến đó thôi.”
Lâm Dã kiên quyết: “Dù đói đến mấy cũng phải ăn quán đó!”
“Được rồi! Ăn! Ăn suất lớn!”
Hai người đi ra ngoài đường lớn, chuẩn bị bắt một chiếc xe taxi để đi.
Trong lúc chờ xe, Mạnh Nhất Minh thấy một quầy bán bánh mì dạo ven đường.
“Cô đứng đây đợi xe nhé.”
Hắn đi tới quầy, mua một chiếc bánh mì nướng nóng hổi mang lại, đưa cho Lâm Dã: “Ăn tạm lót dạ đã.”
“Cảm ơn anh.”
Hai người ngồi trên xe taxi. Lâm Dã vừa gặm bánh mì nướng vừa nói: “Bác sĩ Mạnh, anh có thấy Bắc Kinh thay đổi lớn quá không? Tôi thấy không quen chút nào!”
“Cô mới đi có năm năm mà đã không quen rồi sao?”