Lâm Dã cảm thán: “Năm tôi đi, trên đường còn chẳng thấy nổi mười chiếc xe ô tô. Anh nhìn xem bây giờ có bao nhiêu xe, bao nhiêu cửa hàng, đường phố cũng được mở rộng. Lại còn được ngồi xe taxi nữa chứ!”
Mạnh Nhất Minh cười hóm hỉnh: “Tôi thấy cô chỉ hợp với vùng hoang vu hẻo lánh kia thôi, giống như một cô gái quê ngồi ở thùng xe tải chở heo, mới đúng phong cách.”
“Ngồi cái loại xe đó không khí trong lành, tầm nhìn lại rộng rãi, tôi thấy cũng rất tốt mà.”
Hơn hai mươi phút sau, hai người đến tiệm gà quay.
Họ gọi ba món ăn chính cộng thêm cả một con gà quay, ăn sạch sành sanh, rồi cùng nhau vỗ bụng ợ một tiếng đầy thỏa mãn.
Lâm Dã mãn nguyện xoa xoa bụng: “Cuối cùng cũng được ăn no!”
Mạnh Nhất Minh cũng rất hài lòng: “Sau này muốn ăn gì thì cứ nói thẳng ra, không cần chỉ dựa vào tưởng tượng mà tự an ủi mình nữa.”
Lâm Dã bật cười khúc khích, cô cũng nhớ lại chuyện xấu hổ ở bếp ăn tập thể lúc trước.
“Ngày mai cô muốn ăn gì?” Mạnh Nhất Minh hỏi.
“Hửm?” Lâm Dã thắc mắc, “Ngày mai mình vẫn ăn cơm cùng nhau sao?”
Mạnh Nhất Minh nói một cách hết sức hợp lý hợp tình: “Đồ đạc nhà tôi vẫn chưa mua xong đâu, ngày mai còn phải đi mua tiếp mà.”
Lâm Dã trả lời dứt khoát: “Ngày mai ăn Tôm rim vàng ở quán trên phố Hòa Bình nhé.”
“Được.” Mạnh Nhất Minh liền gọi người phục vụ đến tính tiền.
Bước ra khỏi tiệm cơm, trời đã tối đen.
Mạnh Nhất Minh nói: “Tôi đưa cô về nhà trước.”
Lâm Dã xua tay: “Không cần đâu, tôi tự về được mà, ai về nhà nấy!”
“Nếu cô có chuyện gì xảy ra trong tay tôi, bố cô sẽ xé xác tôi mất.”
Lâm Dã bất mãn: “Bố tôi là quân tử khiêm tốn, là người ôn tồn lễ độ mà!”
“Đúng, đúng, đúng!” Mạnh Nhất Minh cười lớn, giọng điệu trêu ghẹo: “Thế nên tôi mới phải đưa cô về nhà, để trưng bày một chút khía cạnh ôn tồn lễ độ của tôi trước mặt bố cô đấy.”
Lâm Dã ghét bỏ ra mặt: “Anh có bộ mặt nào, tôi còn chưa từng thấy qua sao?!”
“Có lẽ vẫn còn tồn tại khía cạnh cô chưa từng thấy đấy.”
Mạnh Nhất Minh đưa Lâm Dã đến tận cổng lớn, nhìn cô bước vào khu tập thể rồi mới bảo tài xế lái xe đi.
Lâm Dã về đến nhà, cả nhà đang ở phòng khách.
Lâm Vận Di trách: “Cả ngày con đi đâu, cũng không thèm báo trước với người nhà một tiếng.”
Việc Lâm Dã đi tìm Mạnh Nhất Minh chỉ là ý định nảy sinh nhất thời. Cô cứ nghĩ đi một lát là về, nên không nghĩ sẽ muộn đến tận giờ. Chắc chắn mẹ đã lo lắng nhiều rồi.
Lâm Dã áy náy: “Con đi tìm bác sĩ Mạnh, anh ấy mời con đi cùng để mua sắm đồ gia dụng.”
Lâm Vận Di nhíu mày: “Lại đi tìm cậu ta?”
“Vâng.” Lâm Dã thật thà nói: “Ngày mai con còn phải đi nữa, đồ đạc vẫn chưa mua xong.”
Lâm Vận Di dỗi nói: “Cả ngày cứ chạy ra ngoài, không biết ở nhà bầu bạn với mẹ gì cả.”
“Mẹ.” Lâm Dã tiến lên ôm chầm lấy bà, “Chờ con bận xong hai ngày này, con sẽ ở bên mẹ mỗi ngày!”
Lâm Vận Di vỗ nhẹ vào tay cô: “Rồi, rồi. Cả người con hôi như cú, mau đi tắm rửa đi.”
Lâm Dã nhấc cánh tay lên, hít hà ngửi thử.
Hình như ... đâu có mùi gì!
Chắc chắn là không có!
Nếu có mùi hôi thật, hôm nay ngồi cùng xe với bác sĩ Mạnh, với trình độ khó tính của hắn, cô đã bị nói cho xấu hổ không có chỗ trốn rồi.
Lâm Dã lại định tiến đến hôn hai đứa cháu nhỏ. An An vội vàng che mặt lại, lắc đầu: “Cô út, con là con trai.”
Lâm Dã bèn “chụt chụt” hai tiếng vào mu bàn tay thằng bé, còn lẩm bẩm ghét bỏ: “Chắc chắn là do anh dạy dỗ! Cổ hủ quá!”
“Con ý tứ một chút đi!” Lâm Vận Di vỗ lưng cô, thúc giục, “Mau lên lầu tắm rửa đi, đừng làm mấy đứa nhỏ hôi lây!”
Lâm Dã thè lưỡi một cái rồi chạy vội lên lầu.
Sau khi Lâm Dã lên lầu, Vu Hướng Niệm liền hỏi: “Ba, ba không thích Bác sĩ Mạnh à?”
Vừa rồi cô thấy Lâm Dã nhắc đến chuyện cô và bác sĩ Mạnh ở bên nhau, trên mặt Tống Hoài Khiêm thoáng qua vẻ không vui.
Tống Hoài Khiêm đáp: “Hai đứa nó không hợp nhau.”
Vu Hướng Niệm kể lại chuyện Lâm Dã và bác sĩ Mạnh giả vờ yêu đương, nhưng vẻ mặt Tống Hoài Khiêm vẫn không hề dịu đi.
Cô biết ngay mà, Tống Hoài Khiêm sẽ không dễ dàng tin tưởng. Tuy nhiên, cô lại không hiểu vì sao ba cô lại không có thiện cảm với bác sĩ Mạnh đến vậy.
“Con tiếp xúc với bác sĩ Mạnh nhiều rồi,” cô nói. “Anh ấy trừ việc hơi lớn tuổi chút, còn lại đều rất được.”
“Cũng không chỉ đơn thuần là vấn đề tuổi tác,” Tống Hoài Khiêm đáp, giọng điệu ẩn chứa nỗi lo. “Con khuyên nhủ Tiểu Dã, đừng để tâm tư đặt lên người bác sĩ Mạnh nữa.”
Vu Hướng Niệm trấn an: “Con thấy Tiểu Dã không có ý tứ gì với anh ấy đâu. Hai người quen nhau nhiều năm như thế, lại cùng ở nước ngoài lâu như vậy, thân thiết là lẽ thường tình thôi.”
Lâm Vận Di quay sang nói với Tống Hoài Khiêm: “Chỉ cần Tiểu Dã không có ý đó là được rồi, chúng ta đừng can thiệp quá nhiều.”
Tống Hoài Khiêm trầm ngâm giây lát rồi lại nói: “Bảo Tiểu Dã cuối tuần mời Bác sĩ Mạnh đến nhà ăn một bữa cơm.”
Vu Hướng Niệm cảm thấy Tống Hoài Khiêm không thích Bác sĩ Mạnh, có lẽ là vì ngại hắn tâm tư quá khó đoán, lo con gái mình bị tổn thương, hoặc có thể còn vì nguyên nhân nào khác. Dù sao thì, cha mẹ cũng đều là vì Tiểu Dã mà lo lắng.
Ngày hôm sau, Lâm Dã lại ra ngoài giúp Mạnh Nhất Minh mua sắm đồ đạc, rồi hai người lại cùng nhau dùng bữa.
Những thứ cần mua sắm trong nhà đã được chuẩn bị tươm tất. Trong lúc ăn cơm, Mạnh Nhất Minh lên tiếng: “Ngày mai tôi sẽ đến đơn vị báo cáo, sau đó chuẩn bị về nhà một chuyến.”
“Anh phải về Văn Thành sao?”