“Ừm.” Mạnh Nhất Minh gật đầu. “Vài ngày nữa là đến Tết Trung Thu, tôi muốn về nhà cùng bố mẹ trải qua.”
Ngày mốt chính là cuối tuần. Lâm Dã vốn định mời hắn đến nhà ăn cơm, nhưng nếu hắn phải về thăm bố mẹ, cô liền không nhắc đến chuyện này nữa.
Vừa nhắc đến Tết Trung Thu, Lâm Dã liền nhớ tới bánh ngọt Xuân Hương Cư, đây là cửa hàng đã có tuổi đời hàng trăm năm, bánh của họ hương vị rất ngon.
Lâm Dã nói: “Anh ghé qua Xuân Hương Cư mua chút bánh mang về cho hai bác nếm thử đi.”
Mạnh Nhất Minh cười: “Cô mua đi.”
Lâm Dã sực tỉnh. Đúng vậy! Cô đã được ăn đặc sản do bố mẹ bác sĩ Mạnh gửi, cô cũng nên có chút đặc sản Bắc Kinh biếu lại hai người mới phải.
Nghĩ vậy, Lâm Dã liền tuyên bố: “Được! Ngày mai tôi sẽ đi mua!”
Mạnh Nhất Minh: “... Tôi nói đùa thôi. Đường xá xa xôi, lại còn phải ngồi tàu hỏa, đợi đến lúc về tới Văn Thành, bánh ngọt sẽ bị ép nát thành bột mất.”
Lâm Dã xua tay: “Anh đưa địa chỉ cho tôi, tôi gửi bưu điện đến.”
Mạnh Nhất Minh rũ mắt, trầm ngâm một lát rồi đọc một địa chỉ.
Lâm Dã lấy giấy bút ra, vừa mới ghi xong, Mạnh Nhất Minh đã nói: “Xin lỗi, địa chỉ vừa rồi bị sai rồi.”
Khóe miệng Lâm Dã giật giật: “Địa chỉ nhà mình mà anh cũng có thể nhớ nhầm ư?!”
“Đó là nơi tôi ở hồi nhỏ, sau này gia đình chuyển nhà rồi.” Mạnh Nhất Minh lại đọc một địa chỉ khác.
“Nhà anh chuyển đi xa thật đấy, vượt cả thành phố luôn!” Lâm Dã lại ghi chép cẩn thận.
“Mua ít thôi nhé,” Mạnh Nhất Minh dặn dò. “Người nhà tôi ăn uống không khỏe bằng cô đâu.”
Hắn nghĩ đến con gà quay hôm qua. Lâm Dã một hơi đã ăn hết hai phần ba con, nếu không phải hắn lo cô ăn quá nhiều sẽ đau bụng mà tranh thủ ăn đỡ một ít, có lẽ cô đã chén sạch cả con rồi.
Lâm Dã cất giấy bút vào túi xách, cười đầy ẩn ý: “Anh cứ chờ mà ăn bánh trung thu đi!”
Ngày hôm sau, Mạnh Nhất Minh đến bệnh viện báo danh. Bệnh viện cần làm thủ tục, hẹn hắn hai tuần sau chính thức vào làm.
Rời khỏi bệnh viện, hắn đi mua vé tàu hỏa về Văn Thành ngày hôm sau. Kể từ năm mười sáu tuổi đến nay, đã gần hai mươi năm, thời gian hắn ở bên bố mẹ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hai tuần này, hắn sẽ ở nhà chăm sóc bố mẹ thật tốt.
Lâm Dã cũng tranh thủ trong ngày hôm nay đi mua bánh ngọt Xuân Hương Cư, còn mua thêm kẹo lạc, dưa muối, táo - những đặc sản nổi tiếng của Bắc Kinh - rồi gửi bưu điện đi.
Buổi chiều, Trình Cảnh Mặc và Tiểu Kiệt về đến nhà.
Lâu ngày không gặp, Lâm Dã kích động xông.
Cô định ôm Tiểu Kiệt, ai ngờ Trình Cảnh Mặc lại tưởng Lâm Dã lao về phía mình. Hắn vội vàng nghiêng người sang một bên, duỗi thẳng cánh tay ra đỡ lấy vai cô, giữ một khoảng cách nhất định.
An An đứng bên cạnh nhìn, mặt ngơ ra. Cậu bé lại học được một bài. Sau này, nếu cô nhỏ lại muốn ôm, cậu cũng sẽ dùng tay đỡ thế này.
Sau đó, cậu nhìn cánh tay mình, hình như không đủ dài.
Vậy thì phải làm sao bây giờ đây?
Vu Hướng Niệm nhìn cảnh tượng trước mắt, không nhịn được mà bật cười.
“Lâm Dã, lâu rồi không gặp,” Trình Cảnh Mặc nói.
Tiểu Kiệt vui vẻ reo lên: “Cô, cô về rồi!”
Lâm Dã đung đưa hai tay: “Em muốn ôm Tiểu Kiệt, chứ có ôm anh đâu, anh cản em làm gì?”
Trình Cảnh Mặc nghiêm nghị: “Tiểu Kiệt đã là người lớn rồi, thằng bé cũng không thể ôm.”
Vu Hướng Niệm: “...”
Tiểu Kiệt: “...”
Lâm Dã lùi lại một bước, bĩu môi chê bai: “Cổ hủ!”
Trình Cảnh Mặc cũng thu tay về: “Tiểu Dã, em ra ngoài cũng chào hỏi mọi người kiểu đó à?”
“Làm gì có!” Lâm Dã thề thốt: “Chỉ có người nhà thân thiết nhất mới được ôm em thôi!”
Trình Cảnh Mặc nói: “May mà như thế, không thì sẽ dọa sợ người khác mất.”
Trình Cảnh Mặc lách qua Lâm Dã bước vào nhà, còn Lâm Dã thì vừa tìm lại tự do lại quay sang ôm Tiểu Kiệt một cái thật chặt.
Lúc Lâm Dã đi, Tiểu Kiệt và cô cao gần bằng nhau, giờ thì cậu bé đã cao hơn cô mười mấy phân rồi.
Lâm Dã trêu: “Con ăn gì mà vừa cao thêm cả mét lại vừa thông minh ra thế?”
Tiểu Kiệt: “... Trước đây con cũng đã lớn rồi mà.”
“Sao cô không phát hiện ra.”
Tiểu Kiệt: “...”
Tết Trung Thu nhanh chóng đến. Tống gia đoàn viên, có Lâm Dãở nhà, ngày lễ này trôi qua rất vui vẻ.
Lúc ăn bánh trung thu, Lâm Dã chợt nghĩ, không biết Bác sĩ Mạnh đã nhận được đồ cô gửi chưa nhỉ?
Tại Văn Thành, Mạnh Nhất Minh vẫn chưa nhận được, có lẽ bánh trung thu này chắc phải qua trung thu rồi mới được ăn.
Mạnh Nhất Minh là con út trong nhà, bố mẹ hắn năm nay đã gần bảy mươi tuổi. Anh trai và chị gái hắn cũng đều đã lập gia đình, mỗi nhà có hai đứa con.
Hôm nay, mọi người đều về nhà ăn Tết, tự nhiên chủ đề lại dừng lại ở vấn đề cá nhân của hắn.
Mẹ hắn bất lực thở dài : “Không biết đời này mẹ còn có thể nhìn thấy con lập gia đình nữa không?”
Mạnh Nhất Minh gắp cho bà một miếng thịt gà: “Mẹ ơi, mẹ khỏe mạnh thế này cơ mà, con thấy mẹ ít nhất cũng phải sống đến chín mươi lăm tuổi.”
Sau đó, bố hắn lại thở dài: “Năm đó ba tưởng là tốt cho con nên mới đưa con ra nước ngoài, nào ngờ lại hại con! Nếu con không đi, giờ này chắc đã có gia đình rồi.”
Mạnh Nhất Minh vẫn cười : “Ba ơi, sao ba lại nói hại con chứ? Con thật lòng cảm ơn ba đã cho con cơ hội ra ngoài. Nếu không nhờ quyết định sáng suốt đó của ba năm xưa, giờ này con còn chẳng biết sẽ thành ra thế nào.”