Dần dần, những cảm xúc hỗn loạn của Lâm Dã chậm rãi lắng xuống. Một lúc sau, cô mới đưa tay lên, vòng qua lưng ôm đáp lại hắn.
"Bác sĩ Mạnh," cô khẽ nói, "Em luyến tiếc anh."
Mạnh Nhất Minh cười khẽ một tiếng, chất giọng trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu cô: "Anh cũng thế. Anh sẽ trở lại rất nhanh thôi. Lần này anh về nhà chủ yếu là để thưa chuyện cưới hỏi của chúng ta với ba mẹ anh."
"Với lại, Tiểu Dã, đừng gọi anh là Bác sĩ Mạnh nữa. Phải đổi cách xưng hô rồi."
Lâm Dã ngước lên hỏi: "Vậy em phải gọi anh là gì?"
"Nhất Minh, được không?"
"Em còn tưởng anh lại bắt em gọi anh Minh ca cơ đấy," cô châm chọc.
Mạnh Nhất Minh dịu giọng: "Cứ gọi Nhất Minh."
Lâm Dã phải hít sâu, lấy hết can đảm rất lâu, mới lí nhí gọi ra: "Nhất Minh..."
May mắn là mặt cô đang tựa vào vai hắn, hắn không thể nhìn thấy khuôn mặt cô đã đỏ bừng lên như thế nào.
Hai người cứ ôm nhau thật lâu. Lâm Dã vô cùng lưu luyến hơi ấm trong vòng tay hắn.
Vòng ôm của hắn khiến cô cảm thấy an toàn và thư thái, dường như ngoài kia dù có mưa gió bão bùng đến đâu, chỉ cần nép vào lòng hắn, mọi thứ đều sẽ trở nên tĩnh lặng và bình yên.
Mạnh Nhất Minh khẽ siết cô, giọng có chút ý cười: "Em còn định về nhà nữa không đây?"
"Đương nhiên là về rồi," cô nói, vẫn chưa muốn rời.
"Cũng sắp khuya rồi, về chậm sẽ không an toàn."
Lâm Dã miễn cưỡng tách ra.
Mạnh Nhất Minh đưa cô ra đến tận cửa. Hắn đứng lặng nhìn theo bóng dáng cô đạp xe xa dần, cho đến khi không còn thấy được nữa, hắn mới chịu quay vào phòng.
Lâm Dã đang trong tâm trạng quá đỗi phấn khích và bồng bềnh sau nụ hôn đầu, cô đạp xe nhanh vun vút, hoàn toàn quên mất lời dặn dò "Đường trơn, đi chậm một chút" của Bác sĩ Mạnh.
"Vui quá hóa buồn" là có thật! Cô trượt chân và ngã xe.
Cả người lẫn chiếc xe đạp trượt dài trên nền đất ẩm ướt mấy mét. May mắn là cô vốn nhanh nhẹn, không bị đập đầu, nhưng cơ thể va mạnh xuống đất, đau điếng.
Cô c.ắ.n răng bò dậy, dựng xe lên, cố chịu đựng cơn đau mà đạp xe về nhà.
Trong phòng khách, Lâm Vận Di và Tống Hoài Khiêm đang dạy hai đứa nhỏ cách nói năng lễ phép hằng ngày, thì thấy Lâm Dã khập khiễng bước vào, trên người lấm lem bùn đất.
Hai vợ chồng đứng phắt dậy, đồng thanh hỏi: "Tiểu Dã! Con làm sao thế?"
Lâm Dã hơi chột dạ, lắp bắp: "Con... con đạp xe bị ngã ạ."
Tống Hoài Khiêm: "..." Ông chỉ biết lắc đầu thở dài. Dặn dò đến cả trăm lần là đạp xe chậm thôi, thế mà vẫn chứng nào tật nấy! Giờ thìcòn trách ai.
Lâm Vận Di đỡ cô, vừa lo lắng vừa trách móc: "Mau c** q**n áo ra, để mẹ xem vết thương có nặng không."
Trong phòng vệ sinh, Lâm Vận Di kiểm tra kỹ càng vết thương trên người Lâm Dã. May mắn chỉ toàn là vết trầy xước ngoài da, không bị thương đến xương cốt.
Vừa thoa t.h.u.ố.c mỡ cho cô, Lâm Vận Di vừa trách: "Mẹ thấy con là cố ý đấy!"
Lâm Dã kêu oan: "Trời ơi Mẹ! Ai lại cố ý tự ngã bao giờ ạ?!"
"Những ngày giáp Tết này có bao nhiêu việc nhà cần làm, con bị thương rồi thì có thể thoát việc đỡ đần chứ gì!" Dì Lâm Vận Di vừa bôi t.h.u.ố.c vừa gằn giọng.
Lâm Dã: "Không hề ạ!"
"Mẹ còn lạ gì con nữa!" Lâm Vận Di cười mắng . "Thân thể con đang ở nhà, nhưng cái hồn con đã sớm đi theo Bác sĩ Mạnh rồi đúng không!"
Nhắc đến Bác sĩ Mạnh, gương mặt Lâm Vận Di liền nghiêm lại: "Đã trễ thế này rồi, sao cậu ấy không biết đưa con về nhà đàng hoàng?!"
Lâm Dã vội vàng giải thích cho hắn: "Mẹ ơi, chuyện này không hề liên quan đến Bác sĩ Mạnh một chút nào hết! Là do con tự đạp xe nhanh thôi. Ngày nào con đạp cũng chẳng sao, làm sao Bác sĩ Mạnh biết được hôm nay con lại ngã chứ? Nếu anh ấy biết, nhất định anh ấy đã đưa con về rồi."
Lâm Vận Di thở dài, giọng đầy bất lực: "Chưa gả đi mà đã chăm chăm bênh vực cậu ấy như thế rồi. Nếu mà lấy nhau rồi thì còn phải thế nào nữa!"
Lâm Dã khẳng định: "Mẹ, con chỉ đang phân tích sự việc một cách khách quan thôi! Chuyện này thật sự không phải lỗi của anh ấy!"
Hai mẹ con thoa t.h.u.ố.c xong, bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Lúc này, Vu Hướng Niệm mới hỏi: "Ngày thường em đạp xe nhanh thế mà không sao, sao hôm nay lại ngã vậy hả?"
Vu Hướng Niệm chỉ buột miệng hỏi vu vơ, vậy mà Lâm Dã lại luống cuống không yên, sợ mọi người nhìn ra chuyện gì.
Cô ngẩng phắt đầu lên, cố gắng làm ra vẻ đúng lý hợp tình: “Trên... trên đường quá trơn, em đạp xe nhanh nên bị trượt thôi, đâu phải bị ngã đâu ạ!”
Vu Hướng Niệm cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghiêm giọng: “Chị phải nói với bác sĩ Mạnh một tiếng mới được. Làm gì có chuyện tối nào cũng để con gái người ta về nhà một mình như thế?”
Lâm Dã vội nói: “Em có xe đạp, đi về tiện hơn nhiều. Bác sĩ Mạnh làm gì có phương tiện giao thông gì, đưa em về thì lại bất tiện cho anh ấy.”
Vu Hướng Niệm nhìn cô, khẽ thở dài: “...Lâm Dã, bây giờ em đã bao che cho anh ấy như thế rồi, sau này có việc gì thì đừng kêu nhé!”
Lâm Dã thầm nghĩ, cô không thấy thiệt chút nào, ngược lại còn thấy vui sướng mới đúng.
Ca Cao ngây thơ hỏi: “Dượng Mạnh tại sao không mua một chiếc xe đạp, như vậy là có thể đưa cô về rồi?”
“Dượng?” Tống Hoài Khiêm nhíu mày, “Ai đã dạy con gọi như thế?”