Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 882

“Dượng ạ!” Ca Cao đáp: “Dượng bảo sau này dượng sẽ cưới cô, nên dượng cho phép tụi con gọi dượng trước!”

Lâm Dã vui vẻ, mím chặt môi không dám để lộ ra.

Tống Hoài Khiêm xoa xoa khuôn mặt bầu bĩnh của Ca Cao: “Hiện tại chưa phải là dượng, các con cứ gọi là chú đã.”

“Dạ.”

“Thế chú đọc thế nào ?” Tống Hoài Khiêm hỏi tiếp.

Ca Cao nhanh nhảu: “Chú là ăng cồ ạ.”

“Được rồi, vậy từ nay các con cứ gọi là "ăng cồ" Mạnh.”

“Vâng ạ!” An An và Ca Cao đồng thanh vang vọng.

Lâm Dã: “...” 

Năm nay ăn Tết, cả nhà đều vui vẻ.

Gia đình Tống Hoài Khiêm đã đoàn tụ đủ cả để đón năm mới. Sáng sớm ngày ba mươi, cả nhà đã rộn ràng sát gà, làm cá, hái rau, rửa rau... Mỗi người một tay chuẩn bị cho bữa cơm tất niên sum họp.

Buổi tối, Trình Cảnh Mặc cùng Vu Hướng Niệm đứng ở sân sau, chăm chú nhìn bốn đứa trẻ nô đùa bên những chùm pháo hoa rực rỡ.

Hồi tưởng lại những ngày xưa cũ, An An b.ắ.n pháo còn phải để Vu Hướng Dương ôm mới dám châm lửa, Ca Cao thì ngay cả nhìn cũng không dám. Vậy mà giờ đây, cả hai đã tự tay đốt pháo hoa rất thạo. Cả Tiểu Kiệt nữa, cậu bé ngây ngô ngày nào giờ cũng đã trưởng thành, chững chạc và suy nghĩ sâu sắc hơn.

Vu Hướng Niệm ngước nhìn những bông pháo nở bung giữa trời đêm, nhẹ nhàng nắm lấy tay Trình Cảnh Mặc: “Cảnh Mặc, thật may mắn vì có anh. Em nguyện cầu chúng ta mãi mãi khỏe mạnh, vui vẻ, và mọi ước mơ đều có thể trở thành sự thật.”

Trình Cảnh Mặc cũng nhìn lên bầu trời rực sáng, trong lòng thầm ước: “Nguyện cầu đất nước bình an, nguyện quãng đời còn lại của chúng ta luôn hạnh phúc như hôm nay, và nguyện mọi điều cầu mong đều thành hiện thực.” Quan trọng hơn hết, là mãi mãi có cô bên cạnh, cùng nhau vun đắp tổ ấm này.

Ở góc sân, Vu Hướng Dương đang cùng Ôn Thu Ninh đốt những tràng pháo tép nhỏ.

Đây cũng là lần đầu tiên Ôn Thu Ninh được tận mắt trải nghiệm. Cô nhận ra, pháo hoa chẳng hề đáng sợ chút nào, ngược lại, nó đẹp đẽ loá mắt.

Chỉ sau khi tiếp xúc với Vu Hướng Dương, cô mới biết rằng cuộc đời có thể có nhiều màu sắc vui tươi đến thế.

Một quả pháo hoa nữa vụt lên, nở rộ trên nền trời đêm thành muôn vàn tia sáng lấp lánh, chiếu rọi khuôn mặt của hai người cũng trở nên rạng rỡ.

Ánh sáng lấp lánh trong mắt Ôn Thu Ninh: “Vu Hướng Dương, cảm ơn anh. Chính anh đã mang ánh mặt trời, sự ấm áp và niềm vui đến cho cuộc đời em.”

Vu Hướng Dương cười thật tươi, trong lòng dâng trào sự thỏa mãn: “Anh cũng vô cùng cảm ơn em. Chỉ mong sau này, chúng ta sẽ luôn yêu thương nhau và hạnh phúc như thế này!”

Nhà họ Mạnh thì không ồn ào, náo nhiệt như thế.

Mạnh Nhất Minh chỉ ở nhà nói chuyện, xem TV cùng cha mẹ. Bên ngoài, các cháu trai đang đốt pháo hoa.

Nghe tiếng pháo hoa nổ đì đùng từng chập, Mạnh Nhất Minh không khỏi nghĩ đến Lâm Dã. 

Năm mới đến, năm nay, hắn đặt mục tiêu cho mình là phải cưới bằng được được cô bé ngốc đó về nhà, để được chăm sóc cô mỗi ngày. Đó là lời hứa hắn đã ấp ủ từ năm mười lăm tuổi, trải qua hai mươi mốt năm, cuối cùng cũng sắp thành hiện thực.

Hắn không nói với cha mẹ rằng Lâm Dã chính là “Nhị Ni” năm xưa, chỉ giới thiệu về hoàn cảnh gia đình cô. Cha mẹ hắn vốn đã mong mỏi con trai sớm cưới vợ, còn lấy cả tiền hưu trí dành dụm bấy lâu để mua nhà cưới vợ cho hắn.

Mùng năm Tết, Mạnh Nhất Minh trở lại Bắc Kinh và lập tức đến Tống gia thăm hỏi.

Chưa kịp vào cổng, hắn đã gặp An An và Ca Cao đang chơi đùa trong sân lớn. Hai đứa trẻ đồng thanh gọi: “Ăng cồ Mạnh!”

Mạnh Nhất Minh sững người một lát, rồi cười phá lên, lúng búng nói gì đó bằng tiếng nước ngoài.

Hai đứa trẻ ngơ ngác nhìn hắn, chẳng hiểu gì cả.

Mạnh Nhất Minh nói: “Các con không phải muốn học tiếng Anh sao? Dượng sẽ dạy tiếng Anh cho các con nhé.”

Ca Cao phản bác: “Chú không phải là dượng.”

“Mới có mấy ngày không gặp, mà danh hiệu dượng của chú đã bị thu hồi rồi sao?” Mạnh Nhất Minh xách túi quà trên tay, làm ra vẻ đau khổ: “Thật đáng tiếc, chú còn mang theo rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng các con lại không chịu gọi chú là dượng.”

Ca Cao nghiêm túc giải thích: “Ông nội nói chú bây giờ vẫn chưa phải dượng, ông bảo tụi con phải gọi là ăng cồ Mạnh.”

Mạnh Nhất Minh liền hiểu ngay, đây là ý của Tống Hoài Khiêm.

Đúng là cha vợ tương lai khó đối phó hơn cả địch nhân!

Mạnh Nhất Minh cúi xuống, lấy ra hai viên kẹo từ trong túi đưa cho chúng: “Các con có biết ở nước ngoài người ta gọi ông bà như thế nào không?”

Hai đứa trẻ đồng thanh nói: “Gờ-ren-pha-thờ.”

“No, No, No,” Mạnh Nhất Minh giơ ngón trỏ lắc lắc, ra vẻ bí hiểm: “Trẻ con nước ngoài gọi ông bà bằng tên thân mật. Ví dụ, nếu tên thân mật của ông nội các con là Jack, các con cũng phải gọi ông là Jack. Gọi như thế mới thân thiết, các con hiểu không?”

Hai đứa trẻ bán tín bán nghi.

Vu Hướng Niệm và Lâm Dã từ bên ngoài mua đồ trở về, vừa vặn nghe thấy Mạnh Nhất Minh đang “dạy” hai đứa trẻ.

“Đồng chí Mạnh,” Vu Hướng Niệm liếc xéo hắn, giọng châm chọc: “Anh lừa gạt Lâm Dã tạm thời bỏ qua, sao hai đứa trẻ anh cũng nỡ lừa gạt vậy?”

Mạnh Nhất Minh đứng thẳng dậy, nguỵ biện: “Sao cô lại gọi đây là lừa gạt? Hai đứa nhỏ sắp ra nước ngoài sinh sống, tôi chỉ dạy cho chúng một chút về văn hóa và thói quen của nước ngoài thôi mà.”

Lâm Dã gật đầu tán thành. Quả thật ở nước ngoài, người ta thường gọi thẳng tên trưởng bối.

Bình Luận (0)
Comment