Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 884

Tống Hoài Khiêm nghe tin Mạnh Nhất Minh muốn mua nhà từ lời Lâm Vận Di, đã suy tính rất lâu. Cuối cùng, ông nói với vợ: "Em bảo Tiểu Dã là chúng ta sẽ mua nhà, coi như là của hồi môn cho con bé."

Tống Hoài Khiêm đương nhiên có tính toán của riêng mình: nếu bố mẹ mua nhà, đó sẽ là tài sản riêng trước hôn nhân của Lâm Dã. Lỡ sau này có chuyện gì, người phải "cuốn gói" sẽ là Mạnh Nhất Minh chứ không phải con gái ông.

Lâm Vận Di cười hỏi: "Thế là anh đã "đồng ý" cho chúng nó qua lại rồi đấy à?"

Tống Hoài Khiên thở dài, khuôn mặt nghiêm nghị giờ có chút bất lực: "Em xem con bé còn có vẻ gì là mình giữ được nữa không? Ngày nào nó cũng chạy biệt tăm biệt tích, Tống gia đối với nó cứ như cái nhà khách vậy."

Lâm Vận Di vội vàng đem tin vui này báo cho Lâm Dã. Cô nghe xong, ban đầu ngây ra như phỗng, phải mất vài giây mới hoàn hồn : Bố đã đồng ý cho cô và Mạnh Nhất Minh chính thức tìm hiểu! Lâm Dã mừng đến mức nhảy cẫng lên như một đứa trẻ.

Lâm Vận Di dặn dò thêm: "Ba con bảo ông ấy sẽ tự đi chọn nhà, sẽ chọn hai căn gần nhau, một căn cho con, một căn cho Cảnh Mặc, để sau này hai đứa còn tiện bề chăm sóc lẫn nhau."

Lâm Dã lúc này chẳng còn bận tâm đến chuyện nhà cửa nữa, điều cô quan tâm nhất chính là sự chấp thuận cuối cùng từ bố. Cô vui vẻ chạy như bay đi tìm Mạnh Nhất Minh để báo tin.

Mạnh Nhất Minh nghe Lâm Dã kể xong, trong lòng cũng rõ ràng ý tứ của Tống Hoài Khiêm. Để làm gia đình cô yên tâm, hắn nhẹ nhàng nói: "Được rồi, vậy chúng ta sẽ không đi xem nhà nữa. Số tiền anh mượn được, sẽ coi như lễ hỏi trao hết cho em."

Lâm Dã lắc đầu quầy quậy: "Không cần! Bố mẹ em cũng sẽ không lấy lễ hỏi đâu. Anh mau đem tiền trả lại cho bố mẹ đi. Chúng ta có bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu thôi." Mạnh Nhất Minh vốn đã tích cóp được khoảng hai nghìn đủ để mua sắm nội thất cơ bản và tổ chức một lễ cưới tươm tất theo phong cách thời bấy giờ.

Ngày hôm đó, cả hai đều chìm trong niềm vui sướng và hạnh phúc.

Khi Mạnh Nhất Minh chuẩn bị đưa cô về nhà, hắn đột ngột kéo cô lại: "Tiểu Dã..." Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô. Dù bị che khuất sau cặp kính, Lâm Dã vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực đầy ý tứ của hắn. Trái tim cô đập thình thịch không kiểm soát.

Mạnh Nhất Minh khẽ thì thầm: "Giúp anh tháo kính ra đi."

Lâm Dã vụng về đưa tay gỡ cặp kính xuống. Hắn nắm cổ tay cô, dùng một lực nhẹ nhưng dứt khoát kéo cô vào lòng. Bàn tay còn lại của hắn nhẹ nhàng giữ lấy gáy cô.

Gương mặt hắn bao phủ lấy cô. Nụ hôn lần này đã hoàn toàn khác biệt so với lần chạm nhẹ trước. Mạnh Nhất Minh cùng sự nồng nhiệt của mình nắm quyền chủ đạo, nhẹ nhàng mở khóa đôi môi cô. Lâm Dã hoàn toàn mơ hồ, đầu óc cô trở nên trống rỗng. Cô chỉ biết nắm chặt vạt áo trước n.g.ự.c hắn bằng một tay, tay kia vẫn giữ khư khư chiếc kính, mặc cho hắn dẫn dắt. Cô gái ngây thơ này hoàn toàn không biết phải làm gì, đến nỗi quên cả thở, chỉ biết cứng ngắc nín hơi, hai tay càng nắm chặt hơn.

Mạnh Nhất Minh cảm nhận được sự căng thẳng và cứng đờ của cô, hắn đành phải buông cô ra. Lâm Dã th* d*c, th* d*c không ngừng, khuôn mặt đỏ bừng. Mạnh Nhất Minh nhìn cô, khẽ cười với vẻ đầy yêu chiều.

Lâm Dã xấu hổ đến mức muốn độn thổ: "Anh nhìn gì vậy?"

Hắn đưa tay vuốt mái tóc cô, giọng nói trầm ấm: "Vì em ngây ngốc một cách đáng yêu."

"Anh đừng có lúc nào cũng bảo em ngốc nữa!" Cô giậm chân, đỏ mặt đến tận mang tai: "Em vốn dĩ không hề ngốc, chỉ là vì mọi người quá thông minh thôi!"

Mạnh Nhất Minh cười khẽ, hỏi: "Hết hụt hơi chưa?"

"Ừm," cô khẽ đáp, giọng lí nhí.

Hắn lại một lần nữa cúi xuống, gương mặt kề sát.

Hai người quấn quýt không rời, nụ hôn trở nên càng lúc càng sâu, càng lúc càng k*ch th*ch. Sau đó, Mạnh Nhất Minh cảm thấy cơ thể bắt đầu phản ứng, là một người có tính tự chủ cao, hắn không thể không tự kiềm chế và chủ động kết thúc mọi chuyện.

Lâm Dã toàn thân mềm nhũn, cô bám chặt lấy quần áo hắn. Đôi môi cô đỏ mọng, lấp lánh hơi nước, đôi mắt mê man, ngơ ngác nhìn hắn, như một chú nai con.

Mạnh Nhất Minh dịu dàng lau đi chút ẩm ướt trên môi cô, giọng nói khàn khàn: "Anh phải đưa em về nhà thôi." Phải mất một lúc lâu, Lâm Dã mới hoàn hồn khỏi sự ngọt ngào và đê mê vừa rồi.

Mạnh Nhất Minh lấy lại cặp kính từ tay Lâm Dã, hắn mới phát hiện gọng kính đã bị cô siết cong lúc nào không hay. Hắn vừa cẩn thận nắn lại gọng kính, vừa trêu chọc: "Tiểu Dã này, chân tay thì mềm nhũn, mà lực nắm lại cứng thật đấy!"

Lâm Dã: "..." 

Lâm Dã về đến nhà chậm hơn thường lệ cả một tiếng đồng hồ. Mạnh Nhất Minh đưa cô đến cổng khu tập thể, dỗ dành cô: "Em đừng có chột dạ, không ai nhìn ra được đâu." Hắn dừng một chút, lại nói thêm : "Mà lỡ có bị nhìn ra thì cũng chẳng sao, người nhà em đã đồng ý cho chúng ta qua lại rồi mà."

Lâm Dã rón rén bước vào nhà, thấy phòng khách không có ai, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô chạy vội về phòng, đứng trước gương và ngây ngô cười thầm.

Từ đó, danh sách "các hạng mục hẹn hò" của hai người lại có thêm một mục mới đầy k*ch th*ch.

Bình Luận (0)
Comment