Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 885

Nhưng khoảng thời gian vui vẻ đó chỉ kéo dài được hai tuần ngắn ngủi. Lâm Dã phải đi công tác xa, một nơi cách Bắc Kinh hơn hai nghìn cây số.

Đêm nay, Lâm Dã ăn vạ ở chỗ Mạnh Nhất Minh, không chịu rời. Mạnh Nhất Minh dỗ cũng đã dỗ, hôn cũng đã hôn, nhưng Lâm Dã vẫn nhất quyết không về.

Hắn nửa đùa nửa thật nói: "Hay là tối nay em ở lại đây luôn đi."

Lâm Dã đã học tập ở nước ngoài nhiều năm, thấy bạn bè yêu đương nhiều nên tư tưởng cũng thoáng, không hề bảo thủ. Nhưng cô biết rõ ranh giới nào nên giữ và điều gì không nên làm trước khi cưới. "Không được! Em phải về!"

Mạnh Nhất Minh thấy cô kiên quyết, đành thúc giục: "Đi thôi, anh đưa em."

Lâm Dã còn chưa muốn: "Em chỉ muốn ở lại thêm một lát thôi." Chuyến công tác này của cô, ít thì nửa năm, lâu thì đến tám, chín tháng. Lâu đến nỗi cô không tưởng tượng được mình sẽ nhớ hắn đến mức nào.

Mạnh Nhất Minh nắm lấy tay cô, trấn an: "Ngày mai chúng ta đi chụp một tấm ảnh kỷ niệm, sau này nhớ nhau thì lấy ra xem. Hơn nữa, khi nào anh được nghỉ phép, anh sẽ đến thăm em, anh hứa." 

Lâm Dã lập tức háo hức hẳn lên: "Khi nào anh được nghỉ phép thế?"

"Tạm thời anh vẫn chưa biết, việc ở quân khu còn nhiều. Nhưng chỉ cần có ngày nghỉ là anh sẽ lập tức xin phép để đến gặp em."

Lâm Dã tin tưởng hắn

Sáng hôm sau, Mạnh Nhất Minh và Lâm Dã cùng nhau đi chụp ảnh.

Mạnh Nhất Minh vừa đi vừa nói: “Em cứ yên tâm đi công tác. Ở nhà, anh sẽ chuẩn bị mọi thứ chu toàn, từ nhà cửa đến đồ đạc. Chờ em trở về, chúng ta liền tổ chức đám cưới.”

Tính theo tuổi thực tế, Lâm Dã đã ngoài hai mươi tám tuổi, cũng không còn nhỏ nữa, quả thật đã đến lúc lập gia đình.

Lâm Dã bước bên cạnh hắn, ánh mắt long lanh: “Em sẽ viết thư cho anh.”

“Được.” Mạnh Nhất Minh đáp, nụ cười trên môi càng thêm sâu sắc.

Bữa cơm tối hôm đó là một bữa cơm sum họp gia đình ấm cúng tại nhà họ Tống.

Người lưu luyến và không nỡ nhất vẫn là Lâm Vận Di. Bà cứ liên tục dặn dò Lâm Dã phải chú ý cái này, cẩn thận cái kia khi ra ngoài làm việc.

“Mẹ, hay mẹ đi cùng con đi,” Lâm Dã nói một cách rất nghiêm túc, “Gặp phải vấn đề gì mẹ còn có thể cho con lời khuyên mà.”

Lâm Vận Di xua tay: “Trình độ của mẹ lạc hậu cả rồi, còn chỉ dẫn được cho con cái gì. Bây giờ năng lực của con đã giỏi giang hơn mẹ nhiều.”

“Mặc kệ có chỉ dẫn được hay không, ít nhất hai mẹ con mình có thể ở bên nhau. Con cũng chẳng nỡ xa mẹ chút nào.” Lâm Dã nũng nịu.

“Con đi công tác thì mang mẹ con theo làm gì?” Tống Hoài Khiêm lên tiếng. “Mẹ con đã bôn ba ngoài đường nửa đời người, khó khăn lắm mới được nhàn hạ mấy năm. Con còn muốn kéo bà ấy đi chịu khổ nữa à?”

Lâm Dã bĩu môi, lém lỉnh đáp: “Con thấy đó là do ba không nỡ xa mẹ thì có!”

Lâm Vận Di cũng quay sang hỏi lại cô: “Mẹ không ở bên cạnh ba con mà đi theo con để làm gì?”

Lâm Dã: “...” 

Cô chợt thấy ghen tị với tình cảm của ba mẹ mình, rồi khẽ lén nhìn Mạnh Nhất Minh một cái.

Mạnh Nhất Minh cực kỳ ăn ý, cũng quay sang nhìn cô, mỉm cười nhẹ.

Hắn hiểu lòng cô.

Sáng hôm sau, Lâm Dã cùng các đồng nghiệp trong đơn vị đồng loạt lên đường đi công tác.

Thời gian trôi qua thật nhanh. Đến giữa tháng Ba, Vu Hướng Niệm cũng phải đưa hai đứa nhỏ rời đi.

Đêm trước ngày chia tay, hai vợ chồng già ôm chặt hai đứa cháu, lưu luyến không muốn buông luyến tiếc buông tay. Tuy đã dặn dò rất nhiều lần về việc sinh hoạt ở nước ngoài, cách tự bảo vệ và tìm sự giúp đỡ, nhưng ông bà vẫn không yên tâm mà nhắc đi nhắc lại.

Vu Hướng Niệm và Trình Cảnh Mặc (sớm đã trở về phòng. Hai người ôm ấp nhau trên giường, thủ thỉ những lời tâm tình.

Trình Cảnh Mặc ôm cô vào lòng, giọng đầy nghiêm túc: “Ra nước ngoài rồi, em phải quản lý các con cho cẩn thận, đừng cứ buông thả như ở nhà nữa.”

Ở nhà này, trừ những trò chơi nguy hiểm, Vu Hướng Niệm gần như mặc kệ hai đứa trẻ. Dù chúng muốn ăn vặt, hay muốn chơi cái gì, chỉ cần không làm tổn thương mình hay người khác, cô đều “lười” quản.

Anh khẽ thở dài, giả vờ bày ra vẻ bất mãn: “Cái nhà này mà không có anh, không biết hai đứa nhỏ đã thành ra cái dạng gì rồi!”

Vu Hướng Niệm bật cười, vòng tay ôm lấy cổ anh: “Anh đã dạy dỗ các con bao nhiêu năm rồi, thói quen của bọn nhỏ đã vào nề nếp rồi, em cần gì phải dạy dỗ nhiều. Hơn nữa, ra nước ngoài chẳng phải là cũng gửi chúng vào trường học sao? Có giáo viên dạy dỗ mà.”

“Vu Hướng Niệm!” 

“Rồi rồi rồi, em sẽ dạy dỗ chúng nó!” Vu Hướng Niệm khẽ vuốt n.g.ự.c anh, cười tinh nghịch. “Đến lúc đó, em nhất định trả lại cho anh hai đứa trẻ có thói quen ứng xử cực kỳ tốt!”

Trình Cảnh Mặc không dễ dàng bị qua loa, nhấn mạnh: “Em đã hứa thì phải làm cho đúng!”

“Yên tâm đi, em nhớ mà. Mỗi tháng viết thư cho anh, gửi ảnh chụp, chăm sóc và giáo d.ụ.c chúng thật tốt, mỗi năm đưa chúng về thăm anh.”

Anh nhìn sâu vào mắt cô, giọng pha chút hờn dỗi : “Thế còn chính em thì sao?”

Vu Hướng Niệm chớp chớp mắt, cố ý trêu chọc anh: “em tuyệt đối không thèm những anh chàng có tám múi cơ bụng, tóc vàng mắt xanh, mũi cao thẳng, thân hình cao lớn, lại còn lịch thiệp như quý ông đâu!”

Bình Luận (0)
Comment