Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 893

Xong việc, Mạnh Nhất Minh l.i.ế.m môi, nói:

“Dã Ca, mặt em toàn là đất, anh ăn no một họng đất rồi.” 

Lâm Dã giơ tay quệt một cái lên mặt, trên má lập tức xuất hiện một vết đen rõ rệt.

“Ai bảo anh đánh lén làm gì!” Cô hờn dỗi đáp trả.

“May mà em ở đội thăm dò. Chứ nếu em ở đội t.h.u.ố.c trừ sâu, anh đã độc phát thân vong rồi đấy.”

Lâm Dã bật cười: “Thế lần sau em thoa chút t.h.u.ố.c độc lên má, xem anh còn dám đánh lén nữa không?”

“Chưa nghe câu ‘Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu’ sao?” 

Tranh thủ lúc trò chuyện, Mạnh Nhất Minh đảo mắt đ.á.n.h giá ký túc xá của Lâm Dã.

Căn phòng khoảng chục mét vuông, chỉ có một giường đơn, một bàn làm việc, một tủ đựng đồ, hai cái ghế, cùng một vài vật dụng lặt vặt đã chiếm gần hết không gian.

Mạnh Nhất Minh hỏi: “Ở đây có dư chăn đệm không?”

“Không có.” Lâm Dã cũng đã nghĩ đến vấn đề chỗ ở của hắn. Cô xua tay: “Thôi, chúng ta đi ăn cơm trước đã, lát nữa tính sau. Đi chậm là hết đồ ăn đấy.”

Mạnh Nhất Minh nhún vai: “Thôi được! Lại y hệt như hồi ở nước Z rồi.”

Lâm Dã đã nhanh tay lấy sẵn hai chiếc hộp cơm. Mạnh Nhất Minh đặt ba lô hành lý xuống. Hắn chỉ mang theo một chiếc ba lô đựng đồ vệ sinh cá nhân và vài bộ quần áo thay giặt.

Lâm Dã dẫn hắn đi tới nhà ăn, vừa đi vừa giải thích: “Emcòn đỡ, được ở một mình một phòng. Mấy đồng chí nam thì ba bốn người chen chúc một phòng, đến chỗ đi lại cũng khó. Đã thế, trong đội thăm dò chỉ có hai nam bác sĩ, cho nên em là nữ duy nhất.”

Chỉ cần có thêm một đồng chí nữ nữa, cô đã có thể chen chúc ngủ cùng họ một hai đêm cho xong chuyện rồi.

Mạnh Nhất Minh lo lắng hỏi: “Thức ăn ở đây thế nào?”

Lâm Dã nhăn mặt: “Bữa nào cũng khoai tây!”

Mạnh Nhất Minh lắc đầu cười khổ: “Về Bắc Kinh, anh sẽ đưa em đi ăn những món ngon cho bõ!”

Lâm Dã nói: “Thức ăn ở đây dù sao cũng đỡ hơn hồi ở nước Z. Mỗi tuần chúng em vẫn được đi xuống huyện lỵ vào tiệm ăn để cải thiện bữa ăn mà.”

Mạnh Nhất Minh chợt nghiêm mặt, dặn dò: “Em cùng các đồng chí nam đi ăn bên ngoài, tuyệt đối không được uống rượu. Họ uống thì em cũng phải biết cách can ngăn một chút.”

Lâm Dã đã lăn lộn bên ngoài nhiều năm, ý thức giữ an toàn, tự bảo vệ bản thân rất mạnh. “Em biết chừng mực mà.”

Nhà ăn ngập tràn những người mặc đồng phục màu xanh lam, đầu tóc, quần áo từ trên xuống dưới đều dính bụi bặm, xám xịt.

Mạnh Nhất Minh mặc một bộ Âu phục (vest) màu xám nhạt, giày da đen bóng, tóc chải ngược gọn gàng, trông hắn cực kỳ nổi bật và lạc lõng giữa đám đông. Hắn bước vào, ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn.

Mạnh Nhất Minh không quen biết ai, cho nên hắn chỉ khẽ gật đầu và mỉm cười thân thiện với mọi người khi đi ngang qua.

“Kia là ai thế?” Có người thì thầm hỏi.

Mọi người truyền tai nhau. Chẳng mấy chốc, cả nhà ăn đều biết người đàn ông lịch thiệp này chính là đối tượng của Lâm Dã.

Trước khi Lâm Dã đến đây, danh tiếng của cô đã vang vọng khắp đội thăm dò. Sau khi cô đến, mọi người phát hiện tuy cô là cán bộ kỹ thuật cao cấp, nhưng lại không hề làm cao, cực kỳ dễ gần. Ai cũng kính trọng và yêu mến cô.

Mạnh Nhất Minh, là đối tượng của cô, đương nhiên phải chịu sự kiểm tra gắt gao từ toàn thể đội thăm dò.

Trông cũng được, dáng cao ráo, ăn mặc chỉnh tề, nghe nói là chuyên gia bệnh viện ở tận Bắc Kinh. Nhìn kiểu này, quả thật là xứng đôi với Lâm chuyên gia của họ!

Thực đơn hôm nay là khoai tây thái sợi xào, bí đỏ luộc và cải thảo xào thịt băm.

Để có thêm thời gian riêng tư, Lâm Dã và Mạnh Nhất Minh quyết định suất ăn về ký túc xá.

Trong lúc ăn cơm, Lâm Dã lên tiếng hỏi: “Em có thể ở đây được bao lâu?”

Mạnh Nhất Minh đã tính toán kỹ thời gian. Chỉ riêng việc đến đây đã mất chừng ba ngày, mà kỳ nghỉ phép của hắn vỏn vẹn có một tuần.

“Anh phải đi vào chiều mai.”

Nghe vậy, Lâm Dã tiếc nuối khuấy khuấy mấy hạt cơm trong bát.

Mạnh Nhất Minh đưa tay, nhẹ nhàng nhéo má cô, dịu dàng hỏi: “Thế còn em, bao giờ mới về?”

Lâm Dã đáp: “Chắc khoảng giữa cho đến cuối tháng Mười Hai là em về tới nơi.”

“Vậy là chỉ còn hai tháng nữa chúng ta sẽ gặp lại.” Mạnh Nhất Minh mỉm cười, ánh mắt chứa chan mong đợi, “Trong hai tháng này, anh sẽ lo liệu sắp xếp nhà cửa cho ổn thỏa, đợi em về là chúng ta chuẩn bị cưới xin luôn.”

“À, mẹ viết thư kể với em,” Lâm Dã chợt nhớ ra, khúc khích cười, “Bà bảo có hôm nhìn thấy anh đạp xe nhanh còn hơn cả chớp!”

Mạnh Nhất Minh nghe xong thì sững sờ, “... Chắc là mẹ nhìn nhầm rồi.”

Lâm Dã thầm nghĩ, cũng có lý. Tốc độ đạp xe của Mạnh Nhất Minh chậm chạp như sên bò, làm sao có thể so được với tia chớp chứ!

Hai người ăn uống xong xuôi, Mạnh Nhất Minh liền giục Lâm Dã đi tắm rửa nhanh lên, còn hắn sẽ dọn dẹp bàn ăn. Lâm Dã cũng chẳng khách sáo, vội vàng lấy quần áo, bưng chậu nước đi tắm.

Mạnh Nhất Minh bắt đầu dọn dẹp lại phòng của cô. Cô gái này, đồ đạc cứ để bừa bộn khắp nơi, quần áo cũng chẳng chịu gấp, cứ vo tròn thành một cục nhét vào tủ.

Trong lúc dọn dẹp, hắn phát hiện dưới gối của Lâm Dã cất hai tấm ảnh chụp chung của họ.

Mạnh Nhất Minh bật cười hạnh phúc. Chỉ có hắn mới biết, để rước được cô nàng này về tay, chuyện đó khó khăn đến nhường nào.

Bình Luận (0)
Comment