Lúc đang tắm trong phòng, Lâm Dã bỗng nghĩ, hay là tối nay hai người cứ nằm chung giường, ngủ tạm một đêm? Mạnh Nhất Minh sạch sẽ như vậy, chắc chắn không muốn ngủ chung với mấy người khác. Mà nói thật, dù hắn có muốn, cũng chẳng có người nào chịu nằm cạnh một người kỹ tính như thế.
Hôm nay, Lâm Dã tắm rửa rất kỹ, đ.á.n.h răng cũng phải chải đi chải lại mấy lần.
Khi cô quay lại phòng, cô tròn mắt ngạc nhiên trước căn phòng sạch sẽ tinh tươm. Cô hơi ngượng ngùng nói: “Em không biết anh tới, nếu không em đã dọn dẹp sạch sẽ rồi.”
Mạnh Nhất Minh vừa thấy cô, đáy mắt liền chứa đựng ý cười: “Em dọn dẹp được bao nhiêu sạch sẽ? Anh có phải là chưa từng thấy phòng em dọn đâu.”
“Còn chút nước nóng đó, anh mau đi tắm đi.” VLâm Dã đ.á.n.h trống lảng.
Mạnh Nhất Minh tắm rửa xong quay lại, hai người đối diện nhau, không hiểu sao không khí bỗng nhiên trở nên mờ ám. Tai Lâm Dã nóng bừng, cô có chút không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Cô vội vàng quay mặt đi, tìm đại một chuyện để nói:
“Nước nóng vẫn còn đủ chứ?”
Mạnh Nhất Minh không trả lời, hắn đặt đồ vệ sinh cá nhân xuống, rồi lập tức sải bước đi về phía cô.
Lâm Dã vốn đang ngồi chờ ở mép giường. Giờ nhìn thấy hắn bước tới, tim cô đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mạnh Nhất Minh đi tới trước mặt cô, gỡ cặp kính mắt đặt lên tủ đầu giường. Hắn dùng một tay kéo cô vào lòng, tay kia thuận thế ôm lấy eo cô, một tay áp vào gáy cô rồi cúi xuống hôn cô.
Lần này, không còn là nụ hôn vội vàng dính đầy bụi đất nữa, mà là đôi môi mềm mại, như thấm mật ngọt.
Hai người đã hôn nhau rất nhiều lần, Lâm Dã cũng đã học được cách đáp lại. Cô vòng hai tay qua cổ hắn, nồng nhiệt hồi đáp nụ hôn một cách nhiệt liệt.
Bảy tháng ròng xa cách, cả hai đều như thể không thể chờ đợi thêm chút nào chỉ để chiếm hữu đối phương.
Nụ hôn này không thể dừng lại được, mọi nỗi nhớ nhung, mọi lời muốn nói, đều hóa thành sự cuồng nhiệt và khao khát trong nụ hôn.
Điều khiến Mạnh Nhất Minh phải dừng lại chính là phản ứng mãnh liệt của cơ thể hắn. Hắn rất muốn, nhưng lý trí nói cho hắn biết, chưa phải là lúc.
Mạnh Nhất Minh buông Lâm Dã ra, hổn hển: “Thôi, chúng ta trò chuyện một lát.”
Ánh mắt Lâm Dã vẫn còn mê ly, cô ngơ ngác gật đầu. Tiếp đó, cô mở miệng, nói luôn một câu khiến Mạnh Nhất Minh suýt nữa mất kiểm soát: “Tối nay anh ngủ cùng em đi.”
Mạnh Nhất Minh : “…”
Sao hắn có thể ở chung phòng với Lâm Dã được? Hắn phải giữ gìn danh dự cho cô. Lâm Dã tính tình thẳng thắn, nghĩ rằng hai người chẳng làm gì thì không sao, nhưng người ngoài, đặc biệt là trong cái thời buổi tnày, họ sẽ không nghĩ đơn giản như vậy.
Hắn nhẹ nhàng véo tai cô: “Em có biết mình đang nói gì không?”
Mạnh Nhất Minh cho cô hai phút để trấn tĩnh lại.
Lâm Dã dần khôi phục sự tỉnh táo, nhưng vẫn kiên quyết giữ ý kiến của mình: “Ngủ chen chúc tạm một đêm thôi, chỉ là ngủ, chứ có làm gì đâu!”
Mạnh Nhất Minh liếc cô một cái, vẻ mặt nửa đùa nửa thật: “Em là quá tin tưởng anh, hay là muốn khiêu chiến chính mình?”
Lâm Dã chu môi: “Chúng ta đâu phải là người háo sắc.”
“Đồng chí Lâm à!” Trình Cảnh Mặc nghiêm giọng, cố giữ cho giọng mình không run rẩy, “Chuyện này chẳng liên quan nhiều đến việc có háo sắc hay không. Em là một cô gái bình thường, người đàn ông em thích lại đang ngủ ngay cạnh, em nghĩ mình có cái định lực đó sao?!”
Lâm Dã: “... Hình như anh đang nói ngược thì phải?”
Mạnh Nhất Minh tự nhiên là cố ý nói như vậy để chọc cô, và để lý trí mình được củng cố. “Em xem em kìa, vừa nãy hôn thôi mà suýt nữa đã không giữ được rồi. Anh mà ngủ cạnh em, chẳng phải là tự đưa dê vào miệng sói sao?!”
“Em không có 'cơ khát' đến mức đó!” Lâm Dã nhấn mạnh giọng, mặt đỏ bừng.
“Em không 'cơ khát' là vì người khác chưa khiến em thèm muốn. Anh như thế này ... khó tránh khỏi việc em sẽ ‘bức lương vi xướng’ .”
Lâm Dã nghe xong, cả khuôn mặt nhăn lại vì tức: “Được được được! Vậy tối nay anh tính cứ ngồi như thế này à?” Cô bồi thêm một câu, bắt đầu làm nũng: “Em phải ngủ, không ngồi cùng anh được đâu.”
Mạnh Nhất Minh nói: “Anh vừa nghĩ kỹ rồi, anh sẽ ngủ trong xe.”
“Nhiệt độ ban đêm chỉ còn hai ba độ thôi, ngủ trong xe lạnh lắm!”
Lâm Dã đau lòng cho hắn. Từ thật xa xóc nảy mấy ngày trời mới đến được đây, vậy mà giờ còn phải ngủ trong xe.
Mạnh Nhất Minh kiên quyết nói: “Em đưa hết quần áo dày của em cho anh.”
Lâm Dã: “…”
Mạnh Nhất Minh cong ngón trỏ, nhẹ nhàng gõ mũi cô: “Anh sớm muộn gì cũng là của em, tương lai còn dài mà.”
Lâm Dã: “…”
Cô sắp bị Mạnh Nhất Minh tẩy não mất rồi! Cô sắp cảm thấy chính mình đúng là kẻ tham sắc, nóng lòng muốn lừa hắn lên giường thật!
Mạnh Nhất Minh lại dặn dò: “Giờ em đi tìm người lấy chìa khóa xe, nhớ là phải nói to một chút, để mọi người đều nghe thấy em nói.”
Lâm Dã đi ra ngoài tìm người lấy chìa khóa, nhưng cô không lớn tiếng ồn ào. Người trong đội thăm dò đều biết rõ cô phẩm hạnh thế nào rồi, hà tất phải bịt tai trộm chuông' thế chứ.
Không phải, không phải là 'bịt tai trộm chuông', Lâm Dã nghĩ.
Vậy là cái gì nhỉ?
Cô suy nghĩ một hồi, cũng không thể nghĩ ra từ nào thích hợp để hình dung cách làm của Mạnh Nhất Minh. Cô vỗ đầu một cái, lại bị hắn làm cho quay cuồng rồi!