Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc

Chương 895

Hai người lại trò chuyện thêm một lúc lâu nữa. Thời gian đã không còn sớm, Mạnh Nhất Minh cầm lấy chìa khóa, ôm thêm mấy bộ quần áo dày của cô chuẩn bị rời khỏi khu nhà ở tập thể.

Trước khi đi, hắn còn “cảnh cáo” Lâm Dã: “Không được mò ra xe chiếm tiện nghi của anh đấy!”

Lâm Dã trợn trắng mắt, vừa buồn cười vừa bực mình: “Anh đi nhanh đi!”

Hắn lấy đâu ra cái tự tin này không biết?!

Thật là, không gặp thì nhớ đến phát điên, gặp mặt rồi lại làm cô vừa vui vừa tức! Nhưng tóm lại, vui vẫn nhiều hơn là tức .... rất nhiều rất nhiều.

Trong xe thật sự rất lạnh, nhiệt độ về đêm khiến Mạnh Nhất Minh co ro như con rùa rụt cổ, vẫn bị lạnh đến mức tỉnh giấc rất nhiều lần, đêm đó anh không thể ngủ ngon được.

Sáng hôm sau, hắn nấp trong xe lén lút quan sát.

Đợi đến khi phần lớn mọi người đã thức giấc, hắn mới bước xuống xe.

Hắn ôm quần áo, ngang nhiên đi giữa sân, thỉnh thoảng còn chào hỏi mọi người, cố ý để người khác biết rằng tối qua hắn đã ngủ ở trong xe.

Hắn đi đến cửa phòng của Lâm Dã. Cô đã dậy từ sớm, rửa mặt xong xuôi và đang đợi hắn.

Mạnh Nhất Minh đúng lúc hắt hơi hai cái, tìm kiếm sự an ủi.

Chiêu này đối phó với Lâm Dã ngốc rất hiệu nghiệm.

Quả nhiên, sắc mặt Lâm Dã liền trở nên nghiêm trọng: “Anh bị cảm lạnh rồi?”

Mạnh Nhất Minh rụt cổ lại, cong người co ro, hai tay ôm khư khư bó quần áo trong lòng. Hắn run bần bật rồi lại đ.á.n.h thêm hai cái hắt xì.

Sự lạnh lẽo này năm phần thật, năm phần là "diễn" ra tới.

Lâm Dã đã nhanh chóng chạy đến trước mặt hắn, vừa trách móc vừa có vẻ xót xa: “Em đã bảo anh là ngủ trong xe lạnh lắm mà! Hay là anh vào chăn em đắp đỡ một lát đi.”

Mạnh Nhất Minh làm ra vẻ khó xử: “Như vậy... có tiện không?”

“Có gì mà không tiện? Em dậy rồi mà.”

Mạnh Nhất Minh giả vờ miễn cưỡng, chậm rãi theo Lâm Dã đến mép giường.

Lâm Dã trải chăn cho hắn, dặn dò: “Anh mau lên đắp đi cho ấm người.”

Mạnh Nhất Minh tháo kính, trèo lên giường, kéo chăn trùm kín chỉ để lộ mỗi khuôn mặt.

Chăn còn vương hơi ấm và mùi hương nhàn nhạt, rất đặc trưng của Lâm Dã. Mạnh Nhất Minh hít một hơi sâu, thỏa mãn.

Lâm Dã nói: “Em đi tìm bác sĩ kê ít thuốc, tiện thể mang cơm sáng về luôn.”

Mạnh Nhất Minh không đeo kính, đôi mắt nhìn cô lúc này trở nên mềm mại hơn ngày thường.

Nhưng lời hắn thốt ra lại khá... thiếu đòn: “Anh muốn ăn một tô bún qua cầu cơ!”

Lâm Dã cau mày: “Ở đây chỉ có bánh bao thôi!”

“Thế chỗ này có cầu không?”

Lâm Dã hỏi lại: “Anh muốn làm gì?”

“Vậy thì ăn bánh bao qua cầu.” Mạnh Nhất Minh mắt long lanh nhìn cô, nũng nịu nói: “Người ta bảo qua cầu là tượng trưng cho tình yêu và sự quan tâm của vợ dành cho chồng đấy.”

Tuy Lâm Dã đã nhiều lần lĩnh giáo bản lĩnh nhiều chuyện, làm ra vẻ của Mạnh Nhất Minh, nhưng lần này cô vẫn phải nghiến răng nghiến lợi: “Có bánh bao đấm ! Anh có ăn không ?!”

Bún qua cầu là món ăn nổi tiếng với cái tên ý nghĩa như vậy, chứ "bánh bao qua cầu" là cái trò quỷ gì chứ?

Mạnh Nhất Minh đưa đôi mắt nhỏ đầy vẻ tủi thân, lại ho khù khụ vài tiếng đúng lúc.

Lâm Dã hết cách: “... Anh cứ đắp chăn ấm đi đã. Em sẽ xuống nhà ăn thương lượng, nhờ họ nấu cho anh một tô mì nóng.”

Mạnh Nhất Minh cảm thấy người đã ấm lên rất nhiều, hắn nhỏ giọng hỏi: “Anh bị ốm rồi, hôm nay em có thể đừng đi làm không?”

Lâm Dã đáp: “Em đã xin nghỉ phép từ hôm qua rồi. Hôm nay ở nhà với anh.”

Nghe vậy, Mạnh Nhất Minh lập tức "hết ốm", mắt sáng rỡ.

Sớm biết Lâm Dã đã xin nghỉ, việc gì hắn phải giả ốm làm gì chứ?!

Hắn bèn nói: “Thật ngại quá, anh đến đây một chuyến lại làm lỡ công việc của em.”

Lâm Dã liếc xéo hắn một cái: “Anh với chị dâu em đúng là "trà" y như nhau!”

Cô thường xuyên thấy Vu Hướng Niệm nói chuyện với Trình Cảnh Mặc cũng cái kiểu làm bộ làm tịch như vậy!

Mạnh Nhất Minh: “... Người anh ấm rồi, hay là anh dậy ra nhà ăn cùng em ăn sáng.”

Lâm Dã: “...” 

Mạnh Nhất Minh xuống giường, gấp chăn gọn gàng. Sau đó hắn ra ngoài rửa mặt.

Rửa mặt xong trở vào, hắn còn lấy luôn hũ kem dưỡng da mặt của Lâm Dã ra bôi.

“Ở chỗ các em vừa lạnh vừa khô, mặt anh sắp bong da hết rồi,” hắn thanh minh.

Lâm Dã chất vấn: “Đàn ông ở đây có ai bôi gì đâu, mặt họ vẫn lành lặn đấy thôi?”

“Có lẽ da anh mịn màng hơn họ.”

Lâm Dã nghe mà nhăn mặt, cô ghét bỏ nói: “Anh còn kiều khí hơn cả Ca Cao !"

Trong đầu cô chợt hiện ra một từ: "Lão kiều phu!"

Hai người sửa soạn xong xuôi rồi cùng nhau đến nhà ăn dùng bữa sáng: bánh bao ăn với dưa muối.

Đột nhiên, một người đàn ông trạc tuổi Mạnh Nhất Minh tự tiện kéo ghế ngồi xuống ngay cạnh bàn của họ.

Người đàn ông hào hứng nói: “Mạnh Nhất Minh, cậu còn nhớ tôi không?”

Mạnh Nhất Minh nhìn hắn ta, vẻ mặt ngơ ngác. Hắn hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.

“Tôi là Tần Thiên Hoa đây mà! Chúng ta học cùng trường cấp ba, sau đó cậu chuyển trường!” Tần Thiên Hoa tự mình nói tiếp: “Hôm qua tôi thấy cậu cứ quen quen, suy nghĩ cả đêm mới nhớ ra chúng ta là bạn học trường cấp ba Võ Thành.”

Mạnh Nhất Minh vẫn không tài nào nhớ ra vị bạn học này, nhưng trên mặt hắn lại làm ra vẻ mừng rỡ: “Không ngờ ở cái nơi heo hút này cũng có thể gặp lại cậu.”

Bình Luận (0)
Comment