Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 159

CHƯƠNG 159

“Ngươi cố ý!” Lưu Ly nghiến răng nghiến lợi nhìn Cố Tại Ngôn.

Cố Tại Ngôn lại lạnh nhạt nhìn Lưu Ly, nói ra sự thật: “Ta đã giúp cô.”

Đúng vậy, hắn có mức độ nhất định là cố ý.

Lúc đó không biết tại sao thì muốn thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của cô.

Đương nhiên không thể phủ nhận là hắn cũng quả thật không muốn người khác nói Bình Bình Yên Yên là con hoang.

Có điều mặc kệ mục đích hắn nói như vậy là gì, hắn như này coi như là đã giúp Lưu Ly, điểm này cô không thể phủ nhận.

Lưu Ly nghe vậy lại càng thêm tức giận: “Ta không kêu người giúp.”

Tuy quả thật đã giúp cô, nhưng về sau cũng có một mớ rắc rối phải ứng phó, chắc chắn đây là giúp đỡ, chứ không phải là gây rối chứ?

Cố Tại Ngôn không có tiếp lời của Lưu Ly, mà quay đầu nhìn sang hai đứa trẻ đang chơi bên ngoài, hỏi đầy thâm trầm: “Cô định giải thích như nào với Bình Bình Yên Yên về chuyện cha của chúng?”

Sau khi hỏi câu này, tuy Cố Tại Ngôn là nhìn Bình Bình và Yên Yên, nhưng dư quang ở khóe mắt lại lặng lẽ quan sát sự thay đổi thần sắc của Lưu Ly.

Hắn chưa từng gặp nữ nhân không đáng tin như này, trực tiếp quăng vấn đề của cha bọn trẻ cho người ngoài như hắn, khiến hắn bịa ra câu chuyện lừa hai đứa trẻ.

Nhưng đồng thời, hắn cũng tò mò, là nam nhân như nào lại sinh ra được hai đứa trẻ thông minh như Bình Bình Yên Yên, còn có thể khiến nữ nhân đặc biệt như Lưu Ly cam lòng sinh ra hai đứa trẻ còn một mình nuôi dưỡng.

Khi nghĩ tới đây, tận sâu trong tim Cố Tại Ngôn xẹt qua một sự khác thường, có điều bản thân Cố Tại Ngôn không để ý, người khác càng không thể phát giác được.

Lưu Ly vừa nghe Cố Tại Ngôn hỏi câu này, sự phẫn nộ trên mặt cứng lại, sau đó giống như quả bóng da bị xì hơi.

Có điều rất nhanh, ánh mắt cuối cùng của Lưu Ly lại dừng ở trên người Cố Tại Ngôn, ánh mắt không có ý tốt còn kèm theo sự tính toán đó khiến Cố Tại Ngôn muốn phớt lờ cũng khó, chỉ đành quay đầu nhìn sang Lưu Ly.

“Cô…” Đang định giở cái chủ ý lệch lạc gì?

“Nếu ngươi đã nói ngươi là cha của hai đứa trẻ, vậy thì chuyện này theo lý nên do ngươi chịu trách nhiệm.” Lưu Ly không đợi Cố Tại Ngôn lên tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị, không hề chột dạ mà ném trách nhiệm lên người Cố Tại Ngôn.

Cố Tại Ngôn: “Cô muốn ta chịu trách nhiệm như nào?” Hắn có vài phần tò mò.

“Chúng ta thành thân.” Lưu Ly kiến định nói ra bốn chữ.

Cô đã nghĩ rồi, nếu Cố Tại Ngôn ở trước mặt mọi người nói hắn là cha của bọn trẻ, hơn nữa dường như thật sự có người tin, vậy thì cô không bằng tương kế tựu kế, trực tiếp để Cố Tại Ngôn làm cha của hai đứa trẻ đi.

Sau khi Lưu Ly nói xong thì di chuyển ánh mắt, cho nên không chú ý tới khi Cố Tại Ngôn nghe thấy lời cô nói, gương mặt đó cứng đờ, thậm chí ánh mắt hơi lạnh, mà tự lẩm bẩm tiếp tục mở miệng.

Bình Luận (0)
Comment