Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 160

CHƯƠNG 160

“Ta đã nghĩ rồi, cách giải quyết tốt nhất chuyện này là chúng ta thành thân giả, cho Bình Bình Yên Yên một thân phận danh chính ngôn thuận, như vậy chúng sẽ không bị coi là con hoang nữa, thù lao thì ta có thể miễn khoản nợ 1000 lượng bạc mà ngươi nợ ta, còn sau khi chúng ta thành thân giả, nếu ngươi muốn rời đi, cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào.”

Như vậy, rất nhiều chuyện cô cũng có thể khỏi cần giải thích, mà hai đứa trẻ có thân phận danh chính ngôn thuận, cũng không có ai nói hai đứa trẻ là con hoang nữa.

Còn lời giải thích với hai đứa trẻ…

Dù sao bây giờ bọn trẻ còn nhỏ, cô không tiện lừa chúng nói rằng cha của chúng đã chết nữa, càng không thể để bọn chúng biết mình căn bản không biết cha của chúng là ai, nếu không hai đứa trẻ thật sự sẽ coi mình là con hoang.

Cho nên để Cố Tại Ngôn làm cha của bọn trẻ là lựa chọn thích hợp nhất, đến lúc đó Cố Tại Ngôn rời đi, cô nói với hai đứa trẻ mình và Cố Tại Ngôn hòa ly là được.

Dù sao thời đại này, bên nữ hòa ly nuôi con cũng không phải là không có.

Như vậy, cô cũng bớt phải tiếp tục bịa lý do, thật sự là vẹn cả đôi đường.

Khi Cố Tại Ngôn vừa nghe thấy Lưu Ly nói thành thân giả, thần sắc đã dịu đi.

Hắn trước giờ chưa từng nghĩ sẽ thành thân, cũng không định thành thân, nếu nữ nhân này vin vào ơn cứu mạng muốn xin hắn lấy cô, hắn cảm thấy mình sẽ trực tiếp để lại 1000 lượng bạc rồi rời đi.

Có điều vẫn may, nữ nhân này không có để hắn có cơ hội làm như vậy.

Chỉ là Cố Tại Ngôn không phát giác khi mình nghe thấy ba chữ ‘thành thân giả’, sâu trong lòng lại có một loại cảm giác kỳ lạ mà mình không nhận ra.

Lúc này trong ánh mắt của Cố Tại Ngôn khi nhìn Lưu Ly mang theo sự đánh giá, trong mắt mang theo vài phần hứng thú.

Đây rốt cuộc là một nữ nhân như nào, vậy mà ngay cả thành thân giả cũng có thể nghĩ ra.

Thật sự là… đi ngược lại xã hội.

Lưu Ly mãi không thấy Cố Tại Ngôn đáp lại mình, không khỏi nhìn sang Cố Tại Ngôn, lại thấy Cố Tại Ngôn đang nhìn mình, lúc ngẩng đầu thì chạm vào đôi mắt sâu thẳm đó của Cố Tại Ngôn.

Bỗng dưng, Lưu Ly lại có loại cảm giác trong lòng có chú nai nhảy loạn.

Có điều, Lưu Ly rất nhanh bỏ qua cảm giác này, hỏi Cố Tại Ngôn: “Như thế nào? Ngươi đồng ý hay không?”

Nói thật, khi Lưu Ly nói, Cố Tại Ngôn thật ra là muốn từ chối.

Thành thân thật hắn chưa từng nghĩ tới, thành thân giả càng không thể.

Nhưng nhìn đôi mắt trong veo mang theo sự mong chờ đó của Lưu Ly, Cố Tại Ngôn lại vô thức gật đầu.

Thấy Cố Tại Ngôn gật đầu, Lưu Ly cuối cùng cũng thở phào, đối với chuyện Cố Tại Ngôn vừa rồi giúp bừa kia cũng quyết định không so đo nữa.

Sau đó, Lưu Ly từ trên người móc ra mấy tờ ngân phiếu, đưa cho Cố Tại Ngôn.

Cố Tại Ngôn nhìn ngân phiếu trong tay Lưu Ly, nhíu mày: “Cái gì?” Đưa hắn ngân phiếu làm gì?

“Hiện nay mọi người chắc cũng đều biết ngôi nhà đằng sau là ta xây, một mình ta xây ra căn nhà lớn như vậy khó tránh sẽ khiến người ta nghi ngờ, nếu chúng ta cũng sắp thành thân rồi, vậy số tiền này đưa ngươi, về sau nếu có ai hỏi thì ta nói tiền là ngươi cho, nhà cũng là ngươi xây cho.”

Nói xong, Lưu Ly nhét ngân phiếu vào trong tay Cố Tại Ngôn.

Cố Tại Ngôn nhìn ngân phiếu trong tay, tại sao lúc này hắn lại cảm thấy mình giống như ăn bám vậy?

Từ khi nào hắn cần dựa vào nữ nhân nuôi chứ?

Bình Luận (0)
Comment