Xuyên Không Gặp Chuyện Tu Tiên

Chương 25

Đôi chân trần trắng nõn chậm rãi bước ra khỏi thông đạo linh môn của không gian bí cảnh, Lạc Tâm mặc kệ những đạo ánh mắt xung quanh đang dò xét trên người hắn mà rảo bước đi về phía một căn khách điếm ở trên đường lớn.


Lấy tính cách ưa thích sạch sẽ như của hắn thì sau khi trải qua hơn hai tháng thời gian ở tại bên trong không gian bí cảnh, hơn nữa còn là không được hảo hảo tắm rửa cùng nghỉ ngơi cũng đã đủ để khiến cho hắn khó chịu đến cực điểm rồi.


Vì vậy, lần này đi ra hắn chính là muốn đến khách điếm thuê một gian phòng thật tốt để hoàn toàn gột rửa đi những mệt mỏi trong lúc ở tại không gian của bí cảnh.


Nhìn bóng lưng trơ trọi của huyết y thiếu niên đã đi xa, hồng y nữ tu giả họ Tiêu vốn vừa mới ra khỏi thông đạo linh môn liền nghiến răng nghiến lợi thầm mắng:


- Tên khốn kiếp nhà ngươi, đợi đến khi trưởng lão của tông môn đuổi đến đây ta liền muốn xem xem ngươi làm sao mà kiêu căng được nữa?
Hừ...


Có điều, trong lúc mà ả ta đang giậm chân mắng nhỏ thì Lạc Tâm cũng đã thầm cảm nhận được không ít những cỗ khí tức cường đại ẩn giấu ở khắp nơi, hơn nữa từ linh cảm của hắn thì những cỗ khí tức này chính là nhằm thẳng vào trên người hắn vô cùng rõ ràng.


Sau hai ngày nghỉ ngơi tại khách điếm, lúc này Lạc Tâm mới hoàn toàn gột rửa sạch sẽ đi những mệt mỏi trong suốt quá trình truy tìm linh thảo của mình.


Ngồi xếp bằng trên giường tu luyện theo công pháp mà Cửu Thiên Tiên Thú Kinh ghi chép, lại hấp thu thêm năng lượng bên trong hạt tử của Thần Mộc, cảm nhận khí tức của bản thân ngày một cường đại hơn khiến cho Lạc Tâm trong lòng vui lên không ít.


Cẩn thận ngắm nhìn viên cửu sắc đan châu trước mặt, lại thấy từng đạo hoa văn kỳ dị hiện lên trên bề mặt trong suốt của đan châu, Lạc Tâm khó giấu nổi nghi hoặc mà khẽ thở dài tự nói:


- Haizzz.
Cũng không biết vì sao mà bên ngoài khỏa nội đan này lại xuất hiện hoa văn kỳ lạ như vậy nữa.
Nhưng mà, nhìn khí tức do đan châu tản mát ra thì tuyệt đối không hề kém hơn một kiện thượng phẩm pháp bảo là bao, tuy không thể đem nó hóa thành pháp bảo để sử dụng, nhưng kể từ khi có được khỏa cửu sắc đan châu này thì tốc độ tu luyện cùng ngưng tụ lực lượng của ta tăng lên không dưới năm lần...


- Cái này cũng tạm coi như là một cái trạm trung chuyển trong nội thể đi, vừa có thể tự mình chủ động hấp thu hỗn độn chi khí cùng thiên địa nguyên lực không ngừng dồn nén vào bên trong nội thể giúp cho ta tu luyện ngày một nhanh hơn mà lực lượng bản nguyên của khối thân thể này cũng ngày một khôi phục lại nhiều hơn.
Thậm chí, nguồn năng lượng dồn nén trong khỏa nội đan này còn có thể so sánh với hắc huyết độc liên trước kia mà không hề kém hơn nhiều quá, đây quả thật là một lá bài tẩy cuối cùng sau kiện thượng cổ Thần khí Thái Tâm Cổ Lăng kia a.


Kể từ lúc tấn cấp thành yêu thú thất giai trung kỳ, Lạc Tâm ngoại trừ tốc độ tu luyện cùng lực lượng bản thân tăng cao ra thì tầng lân phiến chín màu bên ngoài cũng sáng bóng cùng tỏa ra cửu thải quang mang ngày một nồng đậm hơn.


Qua gần mười ngày sau, bấy giờ Lạc Tâm mới mang theo vẻ thần thanh khí sảng mà bước ra khỏi khách điếm.


Vốn hắn còn chưa muốn rời đi sớm như vậy đâu, chẳng qua là suốt ngày cứ bị người ta dùng thần thức cùng hàng trăm phương thức khác đến dò xét, có khi còn là âm thầm hạ độc khiến cho Lạc Tâm vô cùng khó chịu cùng tức giận, vậy nên hắn mới sớm rời đi khách điếm để cho đám người kia có cơ hội xuất đầu lộ diện.


Cố tình chọn con đường vắng vẻ để đi, Lạc Tâm tuy là đã sớm biết có không ít người bám theo, thế nhưng trên gương mặt vẫn bày ra nét thờ ơ không quan tâm khiến cho những người đang ẩn nấp khó lòng mà đoán được hắn là đang nghĩ gì.


Dừng lại trước một con sông lớn, Lạc Tâm cũng không thèm để ý gì đến cảnh vật xung quanh đã có chút thay đổi mà chạy tới múc nước dưới sông lên rửa mặt.


Phía sau của cái cảm giác mát lạnh khi dòng nước chạm vào da thịt chính là một vài cái bóng đen lướt nhanh qua sau lưng, ở trong không khí cũng dần xuất hiện thêm vài tia dao động linh lực mờ nhạt.


Tùy ý đem bàn tay vẫn còn đang ướt nước vẫy nhẹ về một phía, chỉ thấy quang mang lóe sáng, mấy chục giọt nước mỏng manh trong suốt nháy mắt đã hóa thành từng chiếc phi châm phóng thẳng vào trong rừng cây rậm rạp sau lưng.


"Leng keng... phập"


"A..."


Một vài tiếng kêu khẽ nhất thời vang lên, Lạc Tâm cũng không có quay lại nhìn mà là chậm rãi đem bàn tay vẫn còn ướt nước tùy tiện lau vào trên vạt áo, khóe môi khẽ câu lên thành một nụ cười lạnh, hắn trầm giọng nói:


- Các ngươi đã kiên trì bám theo ta lâu như vậy rồi, giờ còn không chịu hiện thân sao?
Lấy số lượng mấy chục người của các ngươi mà phải đi làm loại chuyện ẩn nấp hèn hạ như này thì quả đúng là đã ủy khuất cho các ngươi rồi.
Ai nha, ta quên mất là các ngươi còn có mấy người tu vi Hóa Thần Cảnh nữa nha...


"Ba ba ba ba..."


Một tràng tiếng vỗ tay tán thưởng bất ngờ vang lên, sau đó, từ bên trong rừng cây cũng chậm rãi đi ra một gã trung niên nam tử vận lam y, sau lưng hắn còn có năm gã tu giả khác cùng với hơn ba mươi người toàn thân được bao kín trong bộ y phục màu nâu sậm.


Nhìn thấy người mà bản thân theo dõi đã lâu bây giờ đây đang đứng ở trước mắt, trung niên nam tử nhất thời không nén nổi vui mừng mà cất giọng cười lớn nói:


- Ha ha ha.
Thật không ngờ tới, chỉ là một tên tiểu tử tu vi đạt tới Độ Kiếp Cảnh trung kỳ mà lại có thể phát hiện ra khí tức của mấy người chúng ta.
Lấy sự cẩn trọng này của tiểu tử ngươi cũng đã đủ để bổn tọa đích thân ra tay tiễn ngươi một đoạn rồi.


Chậm rãi quay người liếc nhìn về hướng đám đông tu giả vừa mới xuất hiện, trong mắt Lạc Tâm thoáng hiện lên một tia sát ý khó phát hiện tùy tiện đáp:


- Thật không ngờ ta như vậy mà lại có thể khiến cho bốn vị Hóa Thần Cảnh tu giả đích thân xuất trận.
Bậc này đại lễ quả là khó lòng mà nhận lấy nha...


Trông thấy huyết y thiếu niên trước mắt lại có thể nhìn thấu tu vi của mấy người bọn họ, gã trung niên nam tử nháy mắt nảy sinh nghi ngờ liền trầm giọng quát:


- Ngươi...
Làm sao ngươi biết bốn người chúng ta là tu giả Hóa Thần Cảnh?


Khóe mắt khẽ liếc nhìn về phía gã trung niên nam tử vận lam bào cùng với năm người ba nam hai nữ sau lưng hắn mỉm cười nhàn nhạt đáp:


- Làm sao ta biết thì có còn quan trọng không?
Chẳng phải các ngươi đến đây là vì kiện Tiên bảo trong tay ta sao, quan tâm chuyện ta như thế nào mà biết được để làm gì?


Nghe huyết ý thiếu niên đáp, sắc mặt của trung niên nam tử thoáng chốc trở nên tím tái giận dữ quát:


- Hỗn xược.
Chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa mà cũng dám ở trước mặt bổn tọa ăn nói ngông cuồng như vậy sao?


- Tố trưởng lão, tiểu tử này quỷ kế đa đoan, người cũng đừng vì những lời nói của hắn mà tức giận.
Chỉ cần có thể đoạt lại được Tiên bảo vốn thuộc về Linh Chiến Môn chúng ta, vậy thì còn quan tâm đến một tên dã tiểu tử như hắn làm gì chứ?
Huống chi hắn ở tại trong không gian bí cảnh đã giết qua không ít đệ tử của Linh Chiến Môn chúng ta, các vị trưởng lão ra tay với hắn cũng coi như là giúp những vị sư đệ sư muội đó đòi lại công đạo mà thôi.


- Phải đó, các vị trưởng lão, xin hãy vì những đệ tử đã chết của Linh Chiến Môn mà đòi lại công đạo...


Nhận ra thanh âm khi nãy chính là của nữ tử vận hồng y họ Tiêu mà trước đây đã từng cùng hắn tranh đoạt linh đăng, Lạc Tâm khóe môi chợt câu lên thành một nụ cười nhạt hướng ả ta cao giọng nói:


- Ha, nếu như ta nhớ không nhầm thì hình như là lúc trước ở tại không gian bí cảnh, bản đại gia ta đã có nói qua với ngươi rằng, nếu sau này còn để cho ta bắt gặp cảnh ngươi lại hồ ngôn loạn ngữ, dẫn theo người khác tới ý đồ đánh giết ta thì ta sẽ đích thân cắt lưỡi của ngươi phải không nhỉ?
Hôm nay ngươi thế nhưng lại dẫn theo nhiều người như vậy tới đây, như vậy chắc hẳn là đang muốn đem lưỡi của mình dâng tặng cho ta đi?


Bị lời nói của huyết y thiếu niên dọa cho run rẩy, nhưng vốn ỷ vào có bốn vị trưởng lão tu vi Hóa Thần Cảnh chống lưng, vậy nên ả hồng y nữ tử họ Tiêu kia rất nhanh liền lấy lại tinh thần bày ra dáng vẻ vô cùng hoảng sợ ủy khuất kêu lên:


- Các vị trưởng lão xem, hắn khi ra tay với đệ tử của Linh Chiến Môn chúng ta cũng chính là bộ dạng kiêu căng ngạo mạn như vậy a.
Cầu xin các vị trưởng lão hãy vì chúng đệ tử mà đòi lại công đạo...


Nghe những gì mà nữ tử họ Tiêu này nói thì rất dễ khiến cho người ta thấy rằng, nàng ta chính là không màng đến lợi ích của bản thân mà chỉ là suy nghĩ cho những người khác đã chết.


Thế nhưng, ngoại trừ đám đông tu giả của Linh Chiến Môn đang gật gù thầm khen ngợi ả ta tâm tính hiền hậu, biết suy nghĩ vì người khác ra thì chỉ có Lạc Tâm hắn là rõ nhất trong lòng ả ta đang nghĩ cái gì.


"Ba ba ba..."


Khẽ vỗ vỗ tay vài cái ra vẻ tán thưởng, Lạc Tâm trong mắt thoáng lóe lên bích lục sắc quang mang mỉm cười lạnh lùng nói:


- Tốt, rất tốt nha.
Thật không nghĩ tới, cái lưỡi này của ngươi lại lợi hại đến như vậy, chẳng những có thể đổi trắng thay đen điên đảo thị phi mà còn khiến cho mấy lão già này bị ngươi tùy tiện dắt mũi.
Cái lưỡi này, ngươi dùng phi thường tốt nha.


"Xoẹt... phập..."


"Á..."


Một đạo hắc ảnh bất ngờ lóe lên rồi nháy mắt biến mất, kéo theo đó là một đạo thanh âm kinh hãi cùng đau đớn của nữ tử nhất thời vang lên.


Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người Linh Chiến Môn, ả hồng y nữ tử họ Tiêu vốn khi nãy còn đang mở miệng đem mọi sự trút hết lên đầu Lạc Tâm liền hét lên thảm thiết rồi ngã lăn ra đất, máu tươi đỏ thẫm từ bên trong chiếc miệng đã bị khoét thành một vũng máu lớn lập tức phun ra bắn đầy trên mặt.


Đáng nói là, chiếc lưỡi đỏ hồng lẽ ra nên ở trong miệng ả giờ đây thế nhưng lại đang nằm gọn trong lòng bàn tay của huyết y thiếu niên, hơn nữa là còn đang bị hắn chơi đùa như một thứ đồ bỏ đi.


Sống lưng phát lạnh, bốn vị tu giả Hóa Thần Cảnh của Linh Chiến Môn bao gồm cả gã trung niên nam tử họ Tố kia cũng liền bởi vì sự tình xảy ra trước mắt này mà cảm thấy kinh sợ.


Vốn mấy người bọn họ ai nấy cũng đều là tu giả Hóa Thần Cảnh sơ kỳ, thậm chí gã trung niên nam tử họ Tố kia đã tiến nhập vào cảnh giới Hóa Thần trung kỳ mười mấy năm, vậy mà ả hồng y nữ tử kia bị cắt lưỡi như thế nào bọn họ cũng không thể nhìn rõ, điều này quả thực là quá mức khủng bố rồi.


"Ô... ô... ô..."


Lạnh lùng nhìn ả hồng y nữ tử nằm lăn lộn trên đất dùng hai tay bịt chặt miệng ngăn lại từng ngụm từng ngụm máu tươi đang không ngừng trào ra, ánh mắt Lạc Tâm mang theo vẻ u ám tựa như yêu tinh chầm chậm thoáng liếc về phía gã trung niên nam tử họ Tố kia, giọng nói thản nhiên hệt như kẻ vừa ra tay không phải là hắn vậy.


- Ta chỉ là thay các ngươi dạy dỗ lại đệ tử trong tông môn một chút thôi, làm gì mà phải ngạc nhiên đến mức bày ra vẻ mặt như này chứ?
À, không phải là các ngươi muốn đến để cướp Tiên bảo sao, như thế nào còn không mau ra tay đi.
Nếu không ra tay thì ta sẽ đi đó nha...


Bị thanh âm có vẻ trào phúng của huyết y thiếu niên trước mắt lay tỉnh, gã trung niên nam tử được gọi là Tố trưởng lão lập tức gầm lên hướng hắn quát lớn:


- Khốn kiếp, lại dám đả thương đệ tử của Linh Chiến Cung trước mặt mấy người chúng ta.
Tốt, tốt lắm...
Lần này bổn tọa sẽ khiến cho ngươi phải cảm thấy hối hận vì đã được sinh ra trên đời này...


Trông thấy trung niên nam tử dẫn đầu bốn người còn lại cầm theo pháp bảo hùng hổ đánh tới, Lạc Tâm trong mắt cũng không hoảng liền vung tay lên đem Già Lam Linh Đăng triệu hoán ra nâng ở trên tay, thanh âm lúc này cũng nhiều thêm vài phần u ám lạnh lẽo:


- Hừ, nếu đã muốn để cho ta hối hận, vậy thì cũng đến thử một chút xem cuối cùng là ai mới phải hối hận vì đã được sinh ra trên đời này đi?
Già Lam Linh Đăng, lên.


Dứt lời chỉ thấy chiếc đèn lồng kỳ dị bất ngờ lóe lên lam sắc cùng xích kim quang mang chói lóa, sau đó từ trên linh đăng chợt bộc phát ra vô tận lôi đình chi lực diễn hóa thành hơn trăm cột lam sắc lôi điện, kích thước to nhỏ khác nhau điên cuồng đánh thẳng về phía bốn gã tu giả đang lao tới.


"Đùng đùng... roẹt.."


"Hự"


Một tiếng rên nhỏ khẽ vang lên, nữ tu giả duy nhất trong bốn người của Linh Chiến Cung bởi vì bị lam sắc lôi điện đánh trúng mà toàn thân nhất thời tê dại ngã nhào xuống đất, trên thân y phục cũng không tránh khỏi bị sấm sét đốt cháy nhiều chỗ.


Về phần ba gã nam tử còn lại, tuy là may mắn kịp thời phóng xuất ra pháp bảo cùng với lôi điện ngạnh kháng mới thoát được một cái kiếp nạn, thế nhưng vạt áo vẫn là bị lôi điện hỏi thăm qua để lại mấy cái lỗ đen xám, ngay cả tên Tố trưởng lão cũng phải cật lực né tránh mới không bị lôi điện đánh trúng.


Nâng chiếc linh đăng trên tay, Lạc Tâm híp híp mắt âm thầm đánh giá:


- Ừm, cũng không tệ.
Không hổ danh là thượng phẩm Tiên bảo, tuy là chỉ dùng có gần phân nửa lực lượng nhưng đã dư sức đánh thương một tên tu giả Hóa Thần Cảnh sơ kỳ, thậm chí còn có thể khiến cho bốn gã tu giả khác phải lùi lại.
Cái này quả thật là quá mức mong đợi đi...


Nhìn thấy nữ tử kia bị đánh ngã, trên thân còn có lam sắc lôi điện tựa như linh xà không ngừng chạy loạn, tên trưởng lão họ Tố cùng với ba gã nam nhân còn lại của Linh Chiến Môn liền bạo phát hỏa nộ vung lên pháp bảo trong tay trợn mắt quát lớn:


- Khốn kiếp, lại dám làm bát sư muội bị thương, ta giết ngươi...


- Hôm nay ta không giết ngươi thề không làm người.


- Cho ngươi nếm thử một roi từ Cửu Khúc Đoạt Hồn Tiên của ta.
Tiểu tử, đi chết đi...


Khóe mắt liếc nhìn về phía bốn gã tu giả đang hùng hổ lao tới, lúc này Lạc Tâm cũng đã hoàn toàn nghiêm túc cho trận chiến.


Chỉ thấy tay phải của hắn dụng lực đem Già Lam Linh Đăng tung vào giữa không trung, sau đó liền thấy quang mang tựa như thái dương nở rộ, vô vàn những tia lam sắc lôi điện hệt như một tấm lưới lớn bất ngờ phủ xuống trên đầu bốn gã tu giả bên phía Linh Chiến Môn.


Có điều bốn gã kia cũng không phải là dạng giá áo túi cơm, vậy nên ngay tại lúc lam sắc lôi võng sắp sửa trùm xuống, cả bốn người liền vung lên pháp bảo trong tay đánh mạnh vào lôi võng khiến cho lôi võng bị ngưng trệ lại một lúc trên không trung.


Nhanh chóng chạy ra khỏi phạm vi công kích của lôi võng, gã trung niên nam tử họ Tố trên tay cầm một lá cờ lớn màu đỏ tươi có thêu hình một con giao long màu xanh nhạt vẫy mạnh vài cái hướng ba người còn lại quát lớn:


- Mau, mau lập Tứ Linh Diệt Hồn Ấn.


Nghe thấy trung niên nam tử quát, ba gã tu giả còn lại cũng vội lấy tốc độ nhanh nhất nhảy sang một bên đem Lạc Tâm vây vào giữa, tiếp đó lại lần lượt lấy ra ba lá cờ có thêu hình ba đầu yêu thú theo thứ tự là: bạch lang, huyền quy cùng với huyết ưng chân chính là một bộ dạng phỏng chế theo tứ đại Thần thú là Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ cùng Chu Tước.


Bốn lá cờ lớn vẫy mạnh, tên Tố trưởng lão lúc này hai mắt đã có chút hóa thành màu xanh gằn giọng quát:


- Tứ Linh Diệt Hồn Ấn, kết ấn.


Quang mang sáng chói theo từng lá cờ tỏa ra, sau đó từ trên bốn lá cờ lớn nháy mắt phóng ra bốn cột sáng khác màu kết nối lại với nhau tạo thành một bức đồ án có hình dạng một ngôi sao bốn cánh.


Trên tay mấy người phía Tô trưởng lão kết ấn, bốn đầu yêu thú do linh lực tạo ra lớn chừng mười thước ngay lập tức ngẩng đầu gầm lên một tiếng rồi thoắt cái đã bay ra khỏi phạm vi của lá cờ nhằm thẳng hướng huyết y thiếu niên đang đứng ở trung tâm trận pháp mà lao tới.


Trừng mắt liếc nhìn bốn đầu yêu thú là thanh giao, bạch lang, huyền quy cùng huyết ưng đang lấy khí thế cường đại phóng tới trước mắt, trong lòng Lạc Tâm nhất thời liền dâng lên một cỗ chiến ý vô cùng nóng bỏng, cỗ chiến ý này chính là muốn đem bốn đầu yêu thú do linh lực hóa thành kia xé thành ngàn mảnh.


Những tưởng huyết y thiếu niên đã bị trận thế trước mắt làm cho run sợ, gã trung niên nam tử họ Tố liền nhếch mép cười lạnh lên tiếng quát lớn:


- Tiểu tử, hôm nay ngươi liền mở to mắt ra mà cảm nhận uy lực đến từ Tứ Linh Diệt Hồn Ấn của bốn người chúng ta đi.
Thanh Long Kỳ, kết lôi ấn.


- Hừ, Bạch Hổ Kỳ, kết phong ấn.


- Huyền Vũ Kỳ, kết thủy ấn.


123

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bình Luận (0)
Comment