Xuyên Không Gặp Định Mệnh

Chương 37

* KINH THÀNH*'' Woa... tiểu Yên... ngươi nhìn bên kia kìa... đẹp quá... ''

Tiểu Linh hào hứng hết nhìn chỗ này rồi nhìn chỗ khác.. tầm mắt không cố định chỗ nào quá 3s.... đúng là nhìn tận mắt đẹp hơn nhiều... nàng phải công nhận còn đẹp hơn lúc nàng xem trên TV nhiều... nàng cao hứng kéo tay tiểu Yên đi bên cạnh... Duệ nhi đang đứng hóng chuyện với một cô tiểu thư trạc tuổi trong một cửa tiệm gần đó... nàng đột nhiên sinh lòng đồng cảm với vị tiểu thư kia a... nàng và tiểu Yên mấy ngày liền đều bị Duệ nhi quấn lấy nói chuyện không thôi, nhìn cặp mắt thâm quần của tiểu Yên cũng đủ hiểu rõ đã bị Duệ nhi hành hạ cỡ nào... nàng thở dài... chậc chậc đáng thương a...

'' Hơ... thật nhàm chán chỉ... là ngắm trăng thôi mà có gì hấp dẫn đâu mà ngươi lại vui vẻ như vậy chứ...''

Tiểu Yên vận một thân y phục màu trắng vô cùng thanh nhã đơn giản trên đầu vấn một kiểu tóc đơn giản cài trâm ngọc... khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng nhàm chán nhìn cảnh người tấp nập trước mắt... nam thanh nữ tú tấp nập đúng là tạo nên một bức tranh sống động nhưng trong mắt nàng lại như không đáng để quan tâm... nàng đã bị Duệ nhi quấn lấy suốt ba ngày rồi mãi mới thoát khỏi việc bị tra tấn lỗ tai, muốn tìm một nơi yên tĩnh để ngủ thì lại bị tiểu Linh kéo ra ngoài dạo phố tham gia lễ Vọng Nguyệt này thật là tránh vỏ dưa gặp quả dừa...

Lễ Vọng Nguyệt ở Thiên Vương quốc một năm chỉ có một lần... là ngày trăng sáng nhất trong năm... trăng trong ngày này cũng nhìn lớn hơn ngày thường rất nhiều có thể nhìn rất rõ mặt trăng... nhìn xem trên phố người nhiều vô số trang phục rực rỡ... các cô nương còn nhân dịp này mà tìm kiếm ý trung nhân... nhìn các ánh mắt liếc mắt đưa tình của các nữ tử đến hai vị vương gia đang đi sau hai nàng rồi lại nhìn hai nàng với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống... nếu ánh mắt đó có thể giết người thì các nàng đã chết mấy trăm lần... nhưng đáng tiếc là không thể nha... tiểu Yên ánh mắt lạnh như phủ băng quét mắt nhìn lại... các nữ tử đang nhìn các nàng đồng loạt bị ánh mắt của tiểu Yên dọa sợ, không rét mà run cúi gầm mặt hoặc ngó đông ngó tây như chẳng có chuyện gì... tiểu Linh đưa ngón cái về phía tiểu Yên tán thưởng...

'' Tiểu Yên... chúng ta qua bên kia đi..''

Tiểu Linh hướng tay đến một con đường được trang trí hai bên bằng rất nhiều đèn lồng đủ màu sắc kiểu dáng khác nhau... huyền ảo lung linh... ánh đèn sáng mờ như ẩn như hiện qua lớp giấy tạo nên không khí ấm áp hài hòa...

'' Ngươi đi đi... ta mệt mỏi rồi...''

Tiểu Yên đi vào Thanh Nhãn Lâu gần đó Tam vương gia cũng theo sau nàng... thôi kệ vậy nàng ấy cũng mệt mỏi rồi, nàng nhất chân đi nhanh đến con phố đầy đèn lồng... Tứ vương gia cũng theo nàng không rời...

-

-

-

'' Thật đẹp...''

Lồng đèn ở Thiên Vương Quốc đúng là vô cùng độc đáo đủ kích cỡ màu sắc... xem ra so với hiện đại có khi còn đẹp hơn...

'' Vị tỉ tỉ này... tỉ có muốn mua vòng uyên ương không...''

Một tiểu hài tử kéo kéo vạt áo tiểu Linh đòi nàng mua giùm đồ... nàng cười ôn hòa hơi cúi người xuống đưa tay xem cặp vòng... ngọc Lam Thạch màu xanh và đỏ tuy là hai màu tương phản nhưng khi kết hợp lại vô cùng hài hòa, mặt ngọc được mài nhẵn.. sờ vào mát lạnh rất đúng ý của nàng...

Thiên Vương Lãnh Phong bên cạnh cũng chú ý vào chiếc vòng uyên ương trên tay nàng... hắn thầm nghĩ liệu vòng này có giống như tên không nếu một nam nhân và một nữ nhân cùng đeo vào thì sẽ có tình cảm của nhau mãi mãi không rời xa... có thật là như vậy chăng... hắn là loại người không tin vào bất cứ thứ gì ngoại trừ bản thân mình nhưng không hiểu sao bây giờ hắn đột nhiên lại muốn tin vào sợ dây này...

'' Bao nhiêu...''

Tiểu hài tử và tiểu Linh bị giọng nói lạnh lùng của Thiên Vương Lãnh Phong làm giật mình... người này sao lại có khí tức lớn như vậy... trái tim nhỏ bé của hắn bị tổn thương a... cố nặn ra một nụ cười tươi nhất có thể trả lời...

'' Hai... hai lượng bạc...''

Nhận được câu trả lời Long Ảnh bước lên trả tiền thay gia nhà mình... Thiên Vương Lãnh Phong đứng trước mặt tiểu Linh...

'' Đưa tay ra đây...''

'' Làm gì...''

Nói một câu không chủ ngữ vị ngữ thế kia sao nàng có thể hiểu được...

'' Ta không muốn nhắc lại...''

Tiểu Linh đưa ánh mắt dò xét nhìn thẳng vào mắt hắn chần chừ đưa ra tay của mình... hắn chờ nàng cả nửa ngày cũng chưa thấy nàng động đậy một tay đưa ra nắm lấy tay của nàng tay còn lại nhanh nhẹn đeo một chiếc vòng uyên ương màu đỏ vào tay nàng... tiểu Linh hai mắt mở to nhìn hành động của người nam nhân trước mặt.... không có lấy một động tác thừa của Thiên Vương Lãnh phong như là hắn đã làm việc này rất nhiều lần...đây... đây là vòng uyên ương đấy... chỉ những người yêu nhau mới đeo thôi... nàng và hắn có sao... nàng ngây ngốc nhìn hắn hồi lâu không tài nào hiểu được... Thiên Vương Lãnh phong mặt không đổi sắc như là chuyện thường tình đưa chiếc vòng còn lại cho nàng lạnh lùng ra lệnh...

'' Đeo vào cho ta...''

'' À... ừm... được...''

Nàng đeo chiếc vòng xanh vào tay của hắn...nói nàng đeo vào thôi mà có cần phải nói như ra lệnh như thế không... Hắn hài lòng nhìn hai chiếc vòng uyên ương nằm yên vị trên tay của nàng và hắn... không nói gì nắm lấy tay nàng tiếp tục đi dưới con đường đầy ánh đèn lồng... không hiểu sao bây giờ trong lòng hắn đang hiện hữu một cảm giác mang tên hạnh phúc.. ấm áp tuyệt không thua kém những chiếc đèn lồng kia...

-

-

-

Tầng hai Thanh Nhãn Lâu, trong một căn phòng được tách biệt riêng lẻ tiểu Yên mệt mỏi dựa người vào thành ghế mắt nàng khép hờ, đôi mí mắt đen cong vút run lên nhè nhẹ, y phục nàng trắng thuần khiết, khuôn mặt thanh lệ có chút mệt mỏi càng tăng thêm phần mị hoặc... so với ánh vạn bông hoa còn thu hút ánh mắt chúng nhân hơn... hắn ngồi đó chăm chú nhìn nàng đến ngây ngẩn, một chiến thần Hàn vương như hắn thật không ngờ có ngày hắn lại si mê nhìn ngắm một nữ tử... không khí có vẻ đang thay đổi.. hắn nói..

'' Nàng chắc thế chứ...''

'' Ngài nắm giữ trong tay cả một đội ám vệ hoàng gia nên chắc ngài biết....nguồn thông tin mật thám của họ thường rất chính xác, ngay cả khi ở rất xa Thiên Vương quốc...''

Tiểu Yên mở mắt đáp...''

'' Nhưng mà để hắn ta có một thế lực lớn như vậy thì...''

'' Ta thấy thì Thiên Vương quốc quá nguy hiểm với hắn...''

'' Nhưng đây là một đất nước rộng lớn và phồn hoa nhất đại lục này...''

Thiên Vương Lãnh Hàn chỉ ra...

'' Và hầu hết chưa được khai sáng nhiều...''

Nàng đáp...nhưng hắn vẫn chưa bị thuyết phục lắm...

''Ta thì lại mong hắn lại vượt qua biên giới...''

'' Nhưng hắn rõ ràng không làm như thế...''

Giọng nàng trở nên chắc chắn...

'' Hãy nhìn vào vấn đề ở góc này... giả sử ngài được cử đi Thiên Long quốc để trừ khử một tên phản quốc trong cuộc nội chiến đang được treo với giá cao. Còn lý do nào chính đáng hơn cho việc ngài đến đây ngoài việc hắn cũng đang ở đây...''

'' Có lý... nàng có nghĩ là có âm mưu gì không...''

Hắn thừa nhận... nàng dừng lại ít giây...

'' Âm mưu... có vẻ hơi quá trong trường hợp này. Ta nghĩ là hắn đổ xô vào vương quốc này vì nó hòa bình, phồn hoa, nói chung một thứ tiếng và... còn vì an toàn nữa. Nhưng nếu có thời gian thì khả năng xuất hiện âm mưu nào đó là rất cao. có quá nhiều tên nguy hiểm tụ lại một nơi... chúng ta cần tiêu diệt chuyện này từ trong trứng mới được....''

Không biết ngày hôm nay nàng bị làm sao mà lại dư kiên nhẫn ngồi đây thuyết phục hắn như vậy... nếu không phải vì nàng và hắn giờ đây đã cùng liên thủ với nhau thì cũng không phải thành ra rắc rối phức tạp như thế này... nàng thầm lắc đầu ngao ngán...

-

-

-

-

-

-

-

-
Bình Luận (0)
Comment