* KINH THÀNH*Càng về đêm, ánh trăng càng lên cao hơn, ánh trăng trong vắt từ trên cao chiếu xuống mặt đất.. theo đó dòng người trên phố cũng đông đúc hơn rất nhiều... các quán trà tửu lâu cũng được dịp buôn bán tấp nập... đặc biệt hơn trong đêm lễ hội Vọng Nguyệt này còn tổ chức một cuộc thi dành cho các tài nữ trong kinh thành phô diễn tài nghệ... các vị tiểu thư có chút tài sắc cũng không thể bỏ qua dịp này may mắn lại được các công tử nhà qua hay vương tộc để ý sau này có thể gả cao...
nơi tổ chức là Nhạc Nguyệt Lâu ở trung tâm kinh thành... nơi này có thể nói là nơi phồn hoa nhất kinh thành Thiên Vương Quốc... vậy nên cuộc thi diễn ra ở đây cũng không có gì là bất ngờ...
Năm người các nàng ngồi vào một cái bàn gần cửa sổ tầng hai có thể nhìn thấy đường phố... nhìn qua bên phải có thể thấy sông Tây Hạ, sau khi cuộc tỉ thí kết thúc thì mọi người sẽ cùng nhau thả đèn hoa đăng... Duệ nhi vì trên bàn bày toàn đồ ăn ngon nên đã bớt bà tám hơn rồi....
Các phần thi vô cùng phong phú có thể nói là tự do lựa chọn đề tài... xa xa một bóng dáng nữ tử y phục cam đang tiến vào... tiểu Linh vừa nhìn thấy thì đứng dậy vẫy tay...
'' Chiêu Nguyệt... ở bên này...''
Đàm Chiêu Nguyệt nghe nói hôm nay có cuộc tỉ thí muốn đi xem náo nhiệt không ngờ lại gặp được người bằng hữu mà nàng hết lòng yêu quý kia Bạch Ngọc Linh... nàng mỉm cười nhẹ bước lại gần... thì ra ở đây không ngờ lại có nhiều người như vậy... nàng khom người hành lễ...
'' Tham kiến Tam vương gia... Tứ vương gia... Thiên Duệ quận vương... Thiên Linh quận chúa... Tử Yên tiểu thư...''
Tiểu Yên tuy là nghĩa nữ của Cung Minh Tường nhưng hiện tại chưa có thánh chỉ phong hàm quận chúa nên vẫn một tiểu thư phủ Cung Thân Vương nên theo phép tắc nàng cũng phải hành lễ khi gặp mặt...
'' Được rồi... Chiêu Nguyệt... chúng ta là bằng hữu không cần hành lễ đâu... nào nào mau mau ngồi xuống đi...''
Cũng lâu rồi nàng không gặp Đàm Chiêu Nguyệt... hôm nay vui vẻ rồi... chỉ thiếu mỗi tiểu Tuyết... lòng nàng chợt chùng xuống... cũng một tháng trời rồi mà...
'' Xin chào tất cả quý vị... hôm nay Nhạc Nguyệt Lâu chúng tôi vô cùng hân hạnh được đón tiếp các vị... không để các vị phải chờ lâu phần so tài của các vị tài nữ bắt đầu...''
Vị chưởng sự dõng dạ tuyên bố khai mở cuộc tranh tài... các vị tiểu thư lần lượt lên kháng đài biểu diễn.... kháng đài được thiết kế giống với mái vòng ở hiện đại, ánh trăng trên cao chiếu xuống làm sáng cả kháng đài tăng thêm sự huyền diệu của nó...đúng là không phải tầm thường các cuộc tranh tài vô cùng công phu, tỉ mỉ, hoàn hảo đến từng điệu múa khúc nhạc...
'' Tiểu Linh... ngươi nhìn kìa... đó không phải là Tôn Như Ngọc sao...''
'' Đâu... nàng ta cũng đến tham gia tranh tài sao... ta tưởng nàng ta phải nhốt mình trong phủ đến mấy tháng để luyện tranh cơ...''
Cách các nàng ba bốn bàn, nữ tử y phục lam nhạt là Tôn Như Ngọc và cùng bàn là vài vị tiểu thư con nhà quan khác đang trò chuyện... chắc là họ muốn lên tranh tài... Tiểu Yển hơi nhăn mày nhìn tiêu Linh...
'' Ngươi biết nàng ta sao... lúc nào vậy sao ta không biết...''
'' Lúc khác ta sẽ kể cho ngươi sau...''
'' Linh tỉ tỉ... tỉ có lên biểu diễn không...''
Duệ nhi bỏ nốt một khối bánh ngọt vào miệng nói... tiểu Yên nhấp một ngụm trà chậm rãi hỏi...
'' Ngươi tham gia sao...''
'' Ta sẽ tham gia nếu ngươi thổi sao ngọc... tiểu Yên...''
'' Không phải ngươi sẽ tham gia cùng Đàm tiểu thư đây sao...''
'' Không... không... ngươi sẽ thổi chứ...''
'' Ừm... thôi được rồi... găng tay làm từ lông thỏ mới nhất của Cẩm Tú Phường thế nào...''
'' Thôi được rồi dù sao cũng gần đến mùa đông, mua cho ngươi cũng không sao... ta chỉ lo không có chỗ để thôi...''
'' Ngươi không cần quan tâm...''
Tiểu Yên quay người gọi Ngân Tước về phủ lấy trang phục múa cho tiểu Linh... nhận được lệnh Ngân Tước xoay người thi triển khinh công rời đi... sát thủ do nàng đào tạo ra sao có thể tầm thường được chứ... nếu đem so với đội ám vệ hoàng gia tuyệt không thua kém...
Khác với lần trước vẽ tranh, lần này Tôn Như Ngọc chọn đàn một khúc Vân Ca... tuy nghe rất hay như lạị không có hồn... người nghe chỉ để vui tai chứ không đi vào trong lòng được... đúng là không có một chút tiến bộ... nhưng nếu so với bức tranh nàng ta vẽ lúc trước thì có một chút hơn... Hai vị vương gia nào đó để ngoài những ánh mắt si mê quyến rũ của đám nữ nhân, tiểu thư kia nãy giờ vẫn luôn hướng về phía hai bọn hắn, ánh mắt vẫn luôn chỉ hướng về hai nữ tử nào đó đang trò chuyện...đúng là chia buồn cho Đàm Chiêu Nguyệt, nàng ta ngồi gần Duệ nhi bị hành hạ lỗ tai cũng không ít a....
Tiếng sáo nhẹ nhàng vang lên mị lực bức người... thu hút ánh mắt của mọi người nhìn lên kháng đài nhiều hơn... Nữ tử trên cao y phục trắng như tuyết, ánh nguyệt phản chiếu trên y phục của nàng càng thêm ôn hòa ấm áp... nàng nhẹ nhàng di chuyển theo tiếng sao, tay đung đưa uống lượng trong không trung... tà vấy bồng bềnh xòe tròn như bay nhảy... khuôn mặt nữ tử xinh đẹp tựa tiên khóe môi nở nụ cười, đôi mắt lấp lánh như có nước sáng ngời như sao... tiếng sáo lúc trầm lúc bổng... lúc ngân nga như tiếng chuông sớm mai, lúc trầm buồn tựa một nỗi lòng của người nào đó không được sáng tỏ chỉ có thể bày tỏ cùng ánh trăng lòng người....tiên nữ điểm nhẹ mũi chân tung người lên không trung... tay đưa ra thực hiện những động tác uốn lượn uyển chuyển vô cùng đẹp mắt, tà váy và ống tay nàng nhẹ nhàng xòe tròn dưới ánh trăng tạo nên khung cảnh thần tiên vô cùng huyền ảo lung linh... chúng nhân chăm chú thu hết ào mắt không muốn để mất một khoảnh khắc nào của tiên cảnh... xung quanh tiên nữ vài vệt sáng nhấp nháy xuất hiện ngày càng nhiều... mọi người như hóa đá nhìn dị tượng trước mặt... nhạc khúc lên cao rồi chậm dần, tiên nữ tên không cũng chậm rãi tiếp đất một cách nhẹ nhàng không một tiếng động... đốm sáng xung quanh nàng cũng từ từ biến mất... tiểu Linh nở nụ cười tươi cuối chào.... tiểu Yên tay vuốt sáo Ngọc Bích... đúng là sáo tốt...cây sao này là của Tiểu Tuyết cho nàng, tuy không biết giá trị liên thành của nó là bao nhiêu nhưng dựa vào chất ngọc tốt như thế này thì nàng tin chắc giá trị của nó cũng không hề nhỏ chút nào... vào được tay của tiểu Tuyết cũng không có gì bất ngờ....
-
-
-
Mãi đến khi kết thúc cuộc tranh tài mọi người vẫn không ngừng bàn tán về tiết mục của các nàng... cũng phải thôi Vũ Khúc Ánh Trăng này đã bị thất truyền từ lâu nay đột nhiên xuất hiện đúng thật là bất ngờ... bọn họ không biết được bao nhiêu may mắn mới được tận mắt nhìn thấy một điệu vũ làm khuynh đảo chúng sinh như vậy đúng là quá vi diệu...
Duệ nhi lại được có thêm chuyện để tám với các bằng hữu của mình... như lại có một vị vương gia nào đó lại không vui... nàng rực rỡ như vậy sau này không biết hắn lại có không biết bao nhiêu là đối thủ đây... trong đầu hắn giờ đây đang tự vạch ra vô số biện pháp để trừ khử hết số hoa đào xung quanh nàng trong tương lai sắp tới.... ngược lại với vị vương gia còn lại trong đầu có suy nghĩ vô cùng tích cực... nàng như vậy mới có thể sau này làm vương phi của hắn chứ nếu không lúc đó hoàng huynh của hắn lại lảm nhảm bên tai hắn suốt ngày...
-
-
-
-
-
-
-
-
-