Xuyên Không Thành Phu Nhân Ác Độc Của Nguyên Soái Tàn Tật

Chương 160

Thiệu Hành nói

“Giống như ảo cảnh biển sao ta tặng em trước đây vậy, ta có thể thêm vào đó một phiên bản cảnh biển nữa. Chỉ cần em truyền tinh thần lực vào, là có thể nhìn thấy biển cả ngoài cửa sổ.”

“Đương nhiên, nếu em không nhất thiết phải ở cạnh biển, bên hồ được không? Vùng ngoại ô Vương Đô có không ít hồ đẹp, ngày kia ta vừa hay rảnh, có thể cùng em qua khu biệt thự bên đó xem thử. Nếu em thích, chúng ta có thể chuyển đến bên hồ, mở cửa sổ, cũng có thể nhìn thấy mặt nước lấp lánh sóng nước. Nếu em muốn đi dạo trên bờ cát, chỉ cần có đủ đất trống, ta cũng có thể dùng tinh thần lực tạo một bãi cát nhân tạo, thậm chí có thể mô phỏng thủy triều lên xuống của biển cả.”

Khi miêu tả những điều này, giọng điệu của Thiệu Hành rất nghiêm túc. Rõ ràng, hắn đã dụng tâm suy xét mọi khả năng, chỉ chờ Thẩm Kỳ Nhiên lựa chọn phương án. Khi hắn quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, giọng nói đột nhiên ngắt quãng, và hiếm thấy lộ ra vẻ không biết phải làm sao.

“Kỳ Nhiên em…… sao vậy?” Hắn đưa tay lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên mặt cậu, động tác rất cẩn thận, giọng nói tràn đầy bối rối.

“Ta lại làm sai điều gì sao? Em tại sao……”

Thẩm Kỳ Nhiên quay đầu tránh tay hắn, chật vật lau sạch nước mắt ở khóe mắt. Thật ra cậu cũng không biết mình tại sao lại khóc, chỉ là nghe thôi, hốc mắt đột nhiên bắt đầu cay xè, cảm xúc buồn bã và đau khổ lập tức tràn ngập cả lồng ngực.

“Thiệu Hành, anh đừng như vậy.”

Cậu nghẹn ngào, càng cố gắng kìm nén nước mắt, nước mắt từ khóe mắt trào ra càng nhiều,

“Em , em không cần anh làm như vậy.”

Tại sao chứ?

Em rõ ràng đã nói rõ ràng như vậy, anh cũng đã hiểu, đã chấp nhận, tại sao, tại sao anh còn phải làm những điều này chứ?

Như con đập kiên cố cuối cùng cũng rạn nứt thành một dòng suối nhỏ, rồi vết nứt càng lúc càng lớn, cho đến khi vỡ tan tành, sụp đổ hoàn toàn.

Thẩm Kỳ Nhiên đột nhiên quay đầu chạy đến góc sân, trốn sau cái cây lớn mà không ai có thể nhìn thấy, ngồi xổm xuống vùi đầu khóc nức nở.

Khoảnh khắc này, cậu thật sự rất ghét chính mình.

Ghét bản thân ích kỷ, ghét bản thân hèn nhát, ghét bản thân không dám bước ra bước đó.

Cậu phải thừa nhận, cậu có thiện cảm với Thiệu Hành, chỉ là thiện cảm này chưa đủ để thúc đẩy cậu quyết tâm ở lại.

Người trên mạng xa lạ kia nói không sai, cái gì mà chênh lệch lớn, cái gì mà không hợp, đều là cậu tự tìm cớ cho mình. Từ trước đến nay, cậu luôn có phần dè dặt với những người xung quanh.

Cậu dù sao cũng chỉ ở đây chưa đến một năm, đây là một nơi xa lạ, một nơi khiến cậu không có cảm giác thuộc về và an toàn. Chỉ cần còn ở trong môi trường cốt truyện bao dung này, cậu liền cảm thấy vô cùng không chân thật.

Đôi khi nửa đêm tỉnh dậy một mình trên giường, cậu còn hoảng hốt, không biết mình rốt cuộc đang ở đâu, thời không nào.

Ban đầu cậu chỉ muốn sống sót, sau khi phát hiện tính mạng vô lo, cậu lại rất muốn thoát khỏi nơi này. Cậu khát vọng có được một gia đình, một gia đình có thể thoát ly cốt truyện và thân phận này, muốn tự mình từng chút xây dựng nên.

Mọi thứ trong ngôi nhà đó đều thuộc về cậu một cách rõ ràng và chính xác, là thứ có thể mang lại cho cậu sự an tâm và thư thái.

Nhưng tình yêu của Thiệu Hành, lại không thuộc về thứ đó.

Nó thật sự quá nặng nề, khiến cậu mâu thuẫn. Cậu mong đây là giả, nhưng những việc đối phương làm lại khiến cậu hiểu rằng đây là thật.

Mà cậu căn bản không thể phân biệt rốt cuộc đây là sự bộc phát nhất thời của đối phương, hay là động lòng thật sự. Ngay cả khi Thiệu Hành thật lòng, ai biết sau này sẽ thế nào?

Cậu cũng không cảm thấy mình có sức hút gì có thể khiến nhân vật chính luôn khăng khăng một mực với mình. Nếu mình thật sự trao trọn trái tim, coi nơi này là gia đình mình , có thể dựa vào và bám rễ, lỡ một ngày, Thiệu Hành chán ghét thì sao? Định bỏ rơi cậu thì sao? Hoặc là người định mệnh của Thiệu Hành xuất hiện thì sao?

Mình lại sẽ không có nhà nữa.

Cậu lại sẽ trở thành một người cô độc trong thế giới này, mọi thứ lại bắt đầu từ đầu, một mình lạc lõng tìm nơi mình có thể đặt chân trong vũ trụ mênh mông, thậm chí lần này, cậu còn phải kéo theo một trái tim tan nát.

Cậu chính là lo lắng, cậu chính là sợ hãi, giống như Thiệu Hành không thể nào bước vào biển ý thức tinh thần của cậu , bản năng cậu chống cự tất cả những điều này. Tham lợi tránh hại là bản năng của mỗi người, không phải sao? Mình muốn trốn tránh, không dám đối mặt, cũng không có gì sai cả, không phải sao?

Cảm xúc bị kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng bùng nổ, nước mắt nhanh chóng làm ướt quần áo. Thẩm Kỳ Nhiên vùi đầu thật sâu vào khuỷu tay, mơ hồ nghe thấy tiếng xe lăn lăn qua bụi cỏ bên cạnh, Thiệu Hành đã đến bên cạnh cậu.

Người kia dùng tay nhẹ nhàng v**t v* lưng cậu, như người lớn dịu dàng an ủi đứa trẻ lạc đường bất lực.

“Thật ra, đêm đó nghe em nói những điều đó, ta rất vui.”

Hắn nhẹ giọng nói

“Cuối cùng ta cũng biết em muốn gì.”

Trong cuộc trò chuyện đêm đó, khi nhận ra Thẩm Kỳ Nhiên đã từ chối mình một cách gián tiếp,

Thiệu Hành có chút hụt hẫng, nhưng cũng không quá sốc. Bởi vì hắn đã sớm biết trước kết quả sẽ như vậy. Hắn luôn hiểu rõ, Thẩm Kỳ Nhiên không hề có ý nghĩ về tình cảm với mình, lời từ chối hiện tại chỉ càng củng cố điều đó mà thôi.

Thiệu Hành thậm chí còn cảm thấy có chút vui. Đây là lần đầu tiên Thẩm Kỳ Nhiên mở lòng tâm sự với hắn. Từ trước đến nay, hắn luôn cảm thấy Thẩm Kỳ Nhiên là một người rất khó tiếp cận.

Không chỉ với hắn, mà Thẩm Kỳ Nhiên đối với mọi người đều như vậy: bề ngoài dịu dàng thân thiện, nhưng thật ra rất khó để bộc lộ cảm xúc thật.

Em ấy dường như luôn tự do ở ngoài thế giới này, gần mà lại xa, giống như con diều bay lơ lửng trên bầu trời, chỉ có một sợi dây mỏng manh miễn cưỡng níu giữ em ấy với thế giới này.

Nhưng Thẩm Kỳ Nhiên của đêm đó đã khác. Em ấy cuối cùng cũng mở lòng, nghiêm túc miêu tả về tương lai mà em ấy khao khát. Dù trong tương lai đó không có chỗ cho hắn, nhưng ít nhất, Thiệu Hành cuối cùng cũng nhìn rõ được trái tim người này.

“Ta sẽ không ngăn cản em , em có thể chọn đi bất cứ nơi nào em muốn, chọn làm bất cứ điều gì em thích. Đó đều là tự do của em .”

Bờ vai của người đang ngồi xổm dưới đất đột nhiên run rẩy dữ dội. Một lúc lâu sau, cậu từ từ ngẩng đầu lên. Đôi mắt đã sưng húp vì khóc, đỏ hoe như mắt thỏ con, nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra.

Thiệu Hành nhìn thấy mà đau lòng, hắn dịu dàng lau đi những giọt nước mắt đó và nhẹ nhàng nắm lấy tay người kia.

“ Em không cần phải nặng lòng, càng không cần sợ hãi. Ta cũng không đòi hỏi được bất cứ sự đền đáp nào.” Hắn nói.

“Ta cũng giống như em , chỉ làm một vài việc ta muốn làm mà thôi. Dù sao, chờ em đi rồi, dù ta có muốn làm… cũng chẳng còn cơ hội nữa.”

️️️️️️️️️️️️️️

Lời tác giả muốn nói:

Phần phân tích tình cảm hơi nặng nề một chút, chương sau sẽ ổn hơn, sẽ vui vẻ trở lại! Thậm chí còn có chương nguy hiểm bị khóa [đương nhiên cái này tôi không vui lên nổi QAQ]

Bình Luận (0)
Comment