Hai ngày sau, nhà kính trồng rau bằng kính trong sân đã hoàn thành.
Nhờ được tưới bằng dung dịch dinh dưỡng đặc biệt, những hạt rau vừa gieo đã nảy mầm khá nhiều. Từng hàng mầm non xanh mướt, thẳng tắp trong đất, trông vô cùng bắt mắt.
Thẩm Kỳ Nhiên cứ rảnh là lại chạy ra vườn rau mân mê một chút. Dù vườn rau đã được trang bị đầy đủ các tiện ích, từ tưới nước, bón phân đến diệt côn trùng đều tự động hóa, cậu vẫn thích tự tay mình chăm sóc, tưới cây, bón phân, bắt sâu, bận rộn mà vui vẻ vô cùng.
Chiều nay, khi dì Mai đóng cửa sổ, bà nhìn thấy Thẩm Kỳ Nhiên lại đang bận rộn trong nhà kính. Bà không khỏi mỉm cười:
“Không ngờ Thiếu phu nhân lại thích chăm sóc mấy cây rau non đó đến vậy. Biết thế chúng ta nên làm một vườn rau nhỏ sớm hơn.”
Thiệu Hành đứng bên cạnh, thông qua cửa sổ nhìn ra nhà kính, cũng đầy đồng cảm gật đầu:
“Đúng vậy.”
Sở thích này của Thẩm Kỳ Nhiên thật sự độc đáo, thậm chí không thể tưởng tượng nổi. Nếu chính cậu không nói ra, Thiệu Hành chắc chắn sẽ không nghĩ đến. Trồng hoa dưỡng cây thì hắn có thể hiểu, nhưng thích trồng rau là vì sao? Chẳng lẽ không mua được rau tươi ngon sao.
“Ôi, sao tự nhiên thời tiết lại thay đổi vậy.”
Dì Mai đóng cửa sổ xong, nhìn bầu trời bên ngoài âm u và gió đêm thổi hun hút. Bà đang định đi mang áo ấm cho Thiếu phu nhân thì thấy Thiệu Hành đã cầm một chiếc áo khoác, trực tiếp mở cửa lớn đi ra ngoài.
Khi Thiệu Hành bước vào nhà kính trồng rau, Thẩm Kỳ Nhiên đang dựng giàn cho cây dưa chuột con. Không biết cậu tìm đâu ra một đống thanh tre dài, tỉ mỉ dựng thành hình hàng rào tre, rồi c*m v** cạnh những mầm xanh.
Đợi khi mầm dưa chuột lớn hơn, chúng sẽ tự vươn tua cuốn và leo lên những giàn này. Sau này, khi những bông hoa dưa chuột vàng nở rộ, điểm xuyết trên những chiếc lá xanh tươi tốt, sẽ đẹp biết bao.
Thẩm Kỳ Nhiên mải mê tưởng tượng niềm vui khi được thu hoạch sau này, dựng giàn càng hăng say. Đang bận rộn, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng xe lăn, cậu quay đầu lại, sững sờ một chút.
“Nha, Thiệu ca sao anh lại đến đây?”
Thiệu Hành dừng xe lăn bên cạnh cậu, đưa chiếc áo khoác qua: “Bên ngoài trời lạnh rồi.”
Nhiệt độ trong nhà kính cao hơn bên ngoài, Thẩm Kỳ Nhiên chỉ mặc một chiếc áo mỏng nhẹ, nếu ra ngoài như vậy chắc chắn dễ bị cảm lạnh. Cậu không từ chối, thoải mái nhận lấy áo, mỉm cười:
“Cảm ơn Thiệu ca."
Giàn tre nhanh chóng được dựng xong, Thẩm Kỳ Nhiên đứng dậy, hài lòng vỗ vỗ tay, ngắm nhìn thành quả của mình. Thiệu Hành cùng cậu ngắm một lúc, đột nhiên hỏi.
“Ta nghe chị nói, em không định nuôi thú cưng?”
Thẩm Kỳ Nhiên “Ừm” một tiếng. Dù Thiệu Hành đã giúp cậu đặt lịch, nhưng Thẩm Kỳ Nhiên hôm qua không đi cửa hàng thú cưng với Thiệu Dao.
“Tại sao?”
Đề nghị định cư bên hồ cũng bị Thẩm Kỳ Nhiên từ chối với lý do quá xa nội thành không tiện. Điều này Thiệu Hành có thể hiểu, nhưng việc không nuôi thú cưng thì hắn không rõ lắm, rõ ràng người này rất thích động vật mà.
“ Em đã có một bé mèo ưng ý rồi.”
Thẩm Kỳ Nhiên cười khoa tay múa chân một chút
“Chính là con mèo đen nhỏ anh đã gặp trước đây, bé cưng của em đó.”
Vẫn chưa phát hiện biểu cảm của Thiệu Hành có chút kỳ lạ, Thẩm Kỳ Nhiên tiếp tục nói:
“ Em biết anh không thích nó, nhưng em thích mà. Em đã nói với nó rồi, chờ em đi, nếu nó vẫn chưa tìm được chủ nhân, em sẽ mang nó đi.”
Tâm trạng Thiệu Hành càng thêm phức tạp, rất lâu sau mới gật đầu: “Được, em thích là tốt rồi.”
Cuộc nói chuyện tạm dừng, trong nhà kính lại chìm vào khoảng lặng ngắn ngủi. Thiệu Hành liếc nhìn bầu trời đang tối hơn, đang định hỏi Thẩm Kỳ Nhiên khi nào thì về, thì người kia đột nhiên mở miệng.
“Thiệu ca”
Thẩm Kỳ Nhiên không quay đầu lại, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào giàn dưa chuột phía trước, nhưng bàn tay đang nắm chặt quần áo lại tiết lộ sự bất an trong lòng cậu, giọng nói cũng có chút căng thẳng :
“Tối nay anh… có muốn 'làm bài tập' cùng em không?”
Thiệu Hành sững sờ.
Từ sau sự kiện cưỡng chế lần đó, họ không còn tiếp xúc da thịt thân mật nữa. Thẩm Kỳ Nhiên cũng đã nói rõ không muốn tiếp tục phối hợp hắn trong việc cộng hưởng tinh thần lực, Thiệu Hành cũng tự nhiên mà hoàn toàn dứt bỏ ý niệm này, nên hắn thật sự không ngờ… đối phương lại lần nữa nhắc đến.
Hắn thậm chí nghi ngờ Thẩm Kỳ Nhiên có phải đang mỉa mai mình không, tiếc là đối phương quay lưng lại, hắn không nhìn thấy biểu cảm của cậu.
“Anh đừng nghĩ nhiều.” Thẩm Kỳ Nhiên lập tức bổ sung, cậu khẽ cúi đầu, như đang ngẩn người nhìn những mầm non bé nhỏ
“ Em chỉ cảm thấy… làm việc không thể bỏ dở giữa chừng. Dù sao đã cố gắng lâu như vậy, cứ thế mà tùy tiện từ bỏ, quá đáng tiếc.”
Sự kiện cưỡng chế lần đó, tuy chưa đến mức để lại bóng ma lớn cho cậu, nhưng cậu cũng thực sự rất tức giận, không muốn tiếp tục phối hợp cộng hưởng. Cậu cảm thấy Thiệu Hành là nhân vật chính, dù không có mình, cũng sẽ có những cơ duyên khác giúp hắn đột phá.
Mấy ngày nay, cậu đã suy nghĩ rất nhiều, không chỉ về mối quan hệ giữa cậu và Thiệu Hành, mà còn về việc Thiệu Hành đột phá tinh thần lực. Cậu không kìm được nghĩ đến một khả năng .
Lỡ đâu, mình chính là cơ duyên đó thì sao? Mình xuyên không một cách khó hiểu đến thế giới này, lỡ đâu chính là vị thần cốt truyện đã mở "hack" cho Thiệu Hành thì sao?
Mặc dù rất tức giận trước hành vi bá đạo của Thiệu Hành, Thẩm Kỳ Nhiên không thể không thừa nhận, cậu vẫn không thể thực sự căm ghét người này. Nếu vì mình mà đối phương không thể đột phá tinh thần lực, bỏ lỡ cơ hội phục hồi đôi chân, cậu sẽ day dứt và hối hận cả đời.
“ Em không cần phải như vậy.”
Sau sự ngạc nhiên, Thiệu Hành chỉ cảm thấy ngũ vị tạp trần “Ta… ta đã làm tổn thương em , không có lý do gì còn bắt emtiếp tục ủy khuất bản thân.”
“Không phải!”
Thẩm Kỳ Nhiên đột nhiên xoay người, sau khi đối mặt với ánh mắt Thiệu Hành, cậu lại lúng túng dời mắt đi, má hơi nóng lên
“ Em....em cũng giống anh, đều chỉ muốn làm những gì em còn có thể làm.”
Thiệu Hành không nói gì, chỉ lắc đầu, hiển nhiên không tán thành hành vi này.
“ Em muốn báo ơn sao?”
Hắn hỏi : “Vì cảm thấy ta giúp em xây vườn rau nhỏ, em băn khoăn, liền muốn đáp trả ta như vậy sao?”