Xuyên Không Thành Phu Nhân Ác Độc Của Nguyên Soái Tàn Tật

Chương 233

“Na Na, điện thoại của tôi hình như quên ở trên lầu rồi.” Thẩm Kỳ Nhiên lập tức dừng bước, nói với Lạc Na.

“Mọi người lên xe trước đi, tôi lên lầu lấy đã, lát nữa xuống ngay.”

“Có cần tôi đi cùng anh không?”

“Không cần, tôi đi lên một chuyến rất nhanh, lát nữa xuống ngay.”

Lạc Na gật đầu: “Được, anh đi nhanh về nhanh nhé.”

Vì lên xuống lầu chỉ mất khoảng năm phút, Thẩm Kỳ Nhiên cũng không mang theo bảo tiêu, trực tiếp đi thang máy trở về trên lầu. Điện thoại quả thật ở trong phòng hóa trang, cậu lấy xong rồi liền quay người ra cửa.

Từ phòng hóa trang đến cửa thang máy, cần phải đi qua một đoạn hành lang dài có cửa sổ. Một bên hành lang có thể nhìn xuống toàn bộ khán phòng biểu diễn. Thẩm Kỳ Nhiên vừa đi vừa liếc nhìn xuống dưới, bất ngờ phát hiện khán phòng vốn nên không có một bóng người, lại vẫn còn một người.

Là Du Tư Tháp.

Người đó sau khi đột nhiên biến mất khỏi phòng hóa trang, vậy mà vẫn chưa rời đi, vẫn ở lại khán phòng biểu diễn. Thẩm Kỳ Nhiên có chút tò mò, bước chân cũng chậm lại một chút. Cậu nhìn thấy Du Tư Tháp đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên của khán phòng, ngửa đầu nhìn sân khấu.

Ngày mai Thẩm Kỳ Nhiên còn sẽ biểu diễn thêm một buổi ở khán phòng này, nên cây đàn dương cầm biểu diễn hôm nay vẫn chưa được dọn đi, vẫn đậu ở trên sân khấu trống trải. Thẩm Kỳ Nhiên không biết một cây đàn dương cầm rốt cuộc có gì đẹp mà lại khiến Du Tư Tháp nán lại đây sau khi tan cuộc.

Nghĩ đến Lạc Na và những người khác vẫn đang chờ mình dưới lầu, Thẩm Kỳ Nhiên rất nhanh thu lại ánh mắt, nhanh hơn bước chân đi về phía cửa thang máy.

Dù sao tối nay về nhà vẫn sẽ gặp lại Du Tư Tháp, có nghi vấn gì, đến lúc đó hỏi lại hắn cũng vậy thôi.

Thẩm Kỳ Nhiên rất nhanh đến trước thang máy, ấn nút. Thang máy nhanh chóng đi lên, “Đinh” một tiếng dừng ở tầng này, cửa thang máy theo đó mở rộng.

Thẩm Kỳ Nhiên đang chuẩn bị bước vào, động tác đột nhiên dừng lại.

Cậu nghe thấy tiếng đàn dương cầm.

Giai điệu quen thuộc, nhẹ nhàng linh động, như ánh nắng tươi đẹp nhảy múa trong rừng, đầu hạ tràn ngập những đốm sáng lấp lánh trên mặt đất, một khúc điệu đầy sức sống và ấm áp, đúng như tên của nó —

《Ngày Xuân》.

Đây là khúc nhạc Thẩm Kỳ Nhiên đã sáng tác làm quà sinh nhật. Vì là món quà riêng tư, cậu chưa bao giờ công khai biểu diễn trên bất kỳ sân khấu nào. Ngay cả khi khúc nhạc này từng lên top tìm kiếm, vô số người hâm mộ kêu gọi muốn nghe bản gốc, cậu cũng không hề công khai nó.

Sau này, dù đã sang một thế giới khác, và cũng đã biểu diễn rất nhiều khúc cũ của mình ở đây, nhưng duy nhất khúc này, khúc nhạc chứa đựng những ký ức đẹp nhất của câu, Thẩm Kỳ Nhiên trước sau không hề chơi lại.

Trải qua hai thế giới, người duy nhất từng nghe khúc nhạc này và biết giai điệu thực sự của nó, chỉ có hai người.

Một là chính cậu , người còn lại chính là —

Thiệu Hành.

Âm hưởng cuối cùng của nốt nhạc dần tan biến, tay Thiệu Hành vẫn đặt trên phím đàn chưa rời đi.

《Ngày Xuân》 là khúc nhạc duy nhất hắn có thể chơi thành thục. Hai năm qua, mỗi khi đêm khuya khó ngủ, Thiệu Hành luôn đi vào phòng đàn, hết lần này đến lần khác chơi lại khúc này.

Trong đêm tĩnh mịch và cô lạnh, ngay cả giai điệu sôi nổi cũng khó tránh khỏi nhuốm màu u buồn lạnh lẽo, đến nỗi hắn có lúc quên mất, đây vốn là một khúc nhạc tràn đầy tươi đẹp và hy vọng.

Cho đến hôm nay, khi lặp lại khúc cũ, hắn mới bừng tỉnh tìm lại được chút cảm giác năm xưa khi Thẩm Kỳ Nhiên dạy hắn chơi đàn. Mặc dù mối quan hệ của hai người đã không còn như trước, nhưng những ký ức tốt đẹp vẫn tươi mới, giống như khúc 《Ngày Xuân》 này: ánh mặt trời tươi đẹp của mùa xuân chiếu rọi khắp nơi, những hạt giống bị đóng băng dưới lòng đất lạnh giá của mùa đông, một ngày nào đó vẫn sẽ bừng lên sức sống mới.

Thiệu Hành cụp mắt, đang định chơi lại một lần nữa, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập chạy vội trong khán phòng trống trải yên tĩnh.

Giờ này trong tòa nhà đáng lẽ không còn ai. Thiệu Hành kỳ lạ quay đầu nhìn lại, một người đột nhiên lao tới từ phía bóng tối hậu trường.

Kỳ Nhiên?

Thiệu Hành sững sờ, tốc độ chạy của đối phương nhanh hơn dự đoán của hắn. Chỉ trong giây lát, người đó đã chạy đến trước mặt hắn.

“Anh nghe khúc nhạc này ở đâu?” Đối phương đột nhiên túm lấy vai hắn, hét lớn

“Người dạy anh chơi khúc nhạc này ở đâu?! Hắn ở đâu!!!”

Tiếng hét lớn vang vọng từng lớp trong khán phòng biểu diễn trống trải. Thiệu Hành ngơ ngác nhìn người trước mặt. Hắn chưa bao giờ thấy Thẩm Kỳ Nhiên mất bình tĩnh đến thế. Chạy nhanh khiến hắn thở dồn dập, mặt đỏ bừng, mồ hôi làm những sợi tóc rối bết dính vào mặt, trông vô cùng chật vật.

“Anh nói đi!! Mau nói đi!!” Thẩm Kỳ Nhiên vội vàng lay hắn, vành mắt đỏ hoe, nước mắt trong mắt gần như muốn trào ra. Tiếng hét khàn đặc dần biến thành tiếng nức nở, cuối cùng gần như là cầu xin.

“Anh mau nói đi, nói cho tôi biết được không? Nói cho tôi biết, cầu xin anh!”

Một ý nghĩ kinh ngạc hiện lên trong đầu Thiệu Hành. Hắn ngơ ngác nhìn người trước mắt, sau một lúc lâu.

“Khúc nhạc này, là người yêu tôi tặng cho tôi.”

“Không thể nào!!” Thẩm Kỳ Nhiên lập tức phản bác

“Đây rõ ràng là tôi đưa cho…”

Giọng nói nôn nóng và phẫn nộ đột ngột ngắt quãng.

Thẩm Kỳ Nhiên theo bản năng buông tay, lảo đảo lùi lại vài bước, như thể lần đầu tiên nhận ra người trước mặt, trợn tròn mắt nhìn hắn.

“Không thể nào…” Cậu thất thần lẩm bẩm.

“Anh, anh sao có thể là…”

Thiệu Hành đứng lên, hắn đột nhiên vung tay l*n đ*nh đầu, một tấm chắn tinh thần lực vô hình căng ra, ngăn cách không gian nhỏ bé này với thế giới bên ngoài, trở thành một lĩnh vực riêng tư tạm thời không bị quy tắc hạn chế.

“Kỳ Nhiên.”

Ngay khoảnh khắc bức tường không gian hình thành, khuôn mặt và thân hình của “Du Tư Tháp” cũng theo đó biến đổi, cho đến khi trở thành một người mà Thẩm Kỳ Nhiên vô cùng quen thuộc.

— Một người cậu ngày đêm thương nhớ, nhiều lần đi vào giấc mộng, nhưng lại nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại và đoàn tụ.

“Kỳ Nhiên, em còn nhớ anh, phải không?” Thiệu Hành đi đến trước mặt Thẩm Kỳ Nhiên, dù cố gắng kiềm chế, giọng nói vẫn run rẩy dữ dội.

" Em cũng không mất trí nhớ, đúng không?”

Hắn đưa tay lau đi những giọt nước mắt không ngừng lăn trên má đối phương, rồi phát hiện giọng mình cũng nghẹn lại.

“Xin lỗi đã để em đợi lâu.”

“ Anh tới đón em đây , Kỳ Nhiên.”

Bàn tay đang đưa ra đột nhiên bị nắm chặt. Giây tiếp theo, người kia hung hăng lao vào lòng hắn.

“Anh sao bây giờ mới đến chứ!” Người đó dùng sức đấm vào ngực hắn, khóc không thành tiếng.

“ Em rất nhớ anh, rất nhớ anh, hức hức hức  thật sự rất nhớ anh… em đã nghĩ sẽ vĩnh viễn không gặp lại anh!”

Bình Luận (0)
Comment