Dĩ nhiên, nguyên chủ cũng không phải loại người dễ bị bắt nạt. Theo nguyên tác thì hôm đó hắn vẫn mặt dày vác mặt đến buổi yến tiệc, kết quả là bị Thiệu Hành chặn ngay ngoài cửa trước mặt bao người, bị đánh cho mấy bạt tai, mất hết thể diện. Nguyên chủ vừa xấu hổ vừa tức giận, sau khi về nhà liền nổi cơn điên rồi bệnh nặng.
Nhưng Thẩm Kỳ Nhiên đâu phải kiểu người thích tự chuốc khổ, đương nhiên sẽ không tự mình đi tìm phiền toái. Sau khi nhận được thiệp mời, cậu chỉ lướt qua loa rồi tiện tay để sang một bên, căn bản không có ý định đi dự tiệc.
Có điều vì lý do “làm ăn giữa vợ chồng”, mấy ngày nay nếu ai hỏi cậu có dự tiệc không, cậu đều trả lời lấy lệ rằng “Chắc là sẽ đi”, dù gì cũng không ai bắt buộc phải có mặt. Cùng lắm sau đó viện cớ bận việc rồi không đến là được.
Đêm đã khuya, sau khi trò chuyện thêm vài câu với tiểu thư Hải Đường, hai người chúc nhau ngủ ngon rồi ai về phòng nấy.
Hôm sau, lớp bánh mì ban được nghỉ học vì phần lớn học sinh đang bận rộn chuẩn bị cho buổi yến hội tối nay. Thẩm Kỳ Nhiên nhân cơ hội liền xin nghỉ luôn một ngày.
Lúc ăn sáng, dì Mai hỏi cậu đã chuẩn bị xong lễ phục cho yến hội chưa, Thẩm Kỳ Nhiên chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện.
Sau bữa sáng, cậu trở về phòng tiếp tục học chương trình điều khiển tinh thần lực. Kỳ kiểm tra nhập học sắp đến gần, cậu không dám lơi lỏng chút nào, chăm chỉ học hành như thể đang ôn thi đại học.
Cứ thế học suốt cả ngày, đến gần chạng vạng, chiếc bảng điều khiển trí năng trên bàn bỗng rung lên. Thẩm Kỳ Nhiên liếc nhìn, là một cuộc gọi lạ không lưu tên.
“Chào anh.” Cậu tiện tay bắt máy, mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình khóa học đang chạy, giọng lễ phép nhã nhặn, “Xin hỏi ai vậy?”
Đầu bên kia im lặng một lúc.
“Là ta ” Chỉ vỏn vẹn một chữ, Thẩm Kỳ Nhiên không nhận ra giọng ai, chỉ thấy hơi quen tai. Cậu định hỏi thêm thì người kia lại lên tiếng, giọng nhàn nhạt nhưng khiến da đầu người ta tê rần.
“Cậu không lưu số ta ?”
“……”
Lần này thì cậu nhận ra rồi.
Là Thiệu Hành!
Thẩm Kỳ Nhiên nghẹn họng, cậu không ngờ nguyên chủ lại giả tạo đến mức này. Bên ngoài thì rêu rao là mình tình thâm nghĩa trọng, mà đến số của Thiệu Hành cũng không thèm lưu?
Tuyệt thật, cái mũ “giả dối” này xem như gắn chặt lên đầu mình rồi. “Xin lỗi! Hôm qua tôi lỡ tay xóa sạch dữ liệu trên thiết bị trí năng.” Cậu cố gắng chữa cháy, “Cho nên mới……”
Bên kia chẳng buồn nghe lời giải thích, lạnh lùng cắt ngang: “Xe đón cậu sẽ tới trong mười phút nữa. Đúng giờ xuống lầu.”
Thẩm Kỳ Nhiên im lặng vài giây.
“Xuống lầu… làm gì?”
Im lặng.
Một sự im lặng lạnh lẽo đến rợn người.
Thẩm Kỳ Nhiên thề là cậu đã cố gắng nhớ lại rồi. Hai người họ đã lâu không gặp, nếu có hẹn hò gì thì chắc cũng là chuyện từ tuần trước. Nhưng đầu óc cậu giờ vẫn còn hỗn loạn, thực sự không nhớ ra gì cả…
Vậy nên, Thiệu Ma Vương à, anh làm ơn nói thẳng ra được không? Anh không nói thì tôi biết làm sao?
“Thẩm Kỳ Nhiên.” Sau khoảng thời gian dài tưởng như một thế kỷ, bên kia cuối cùng cũng mở miệng, “Cậu quên hôm nay là ngày mấy rồi à?”
Thẩm Kỳ Nhiên nghẹn lời, một ý nghĩ điên rồ bất ngờ nảy lên trong đầu. Cậu không biết là Thiệu Hành phát điên hay chính mình đang mất trí nữa.
“Ý anh… anh đang nói tới buổi yến tiệc của quân bộ á? Tôi phải đi thật sao?”
“Chứ còn gì nữa?” Giọng bên kia lạnh đến mức như có thể đóng băng, “Cậu học hành chẳng ra gì thì thôi, đến cả thiệp mời có ghi tên cũng không biết là của mình?”
Nói cách khác, thiệp mời viết rõ tên cậu, vậy không đi thì ai đi?
Thẩm Kỳ Nhiên: “……”
Cuộc gọi không thoải mái này dường như đã tiêu hết toàn bộ kiên nhẫn của người nào đó, đối phương buông một câu: “Xe đến sau bảy phút nữa, tự mà liệu”, rồi cúp máy.
Thiệu Hành có điên hay không thì Thẩm Kỳ Nhiên không rõ, nhưng cậu thì sắp phát điên thật rồi.
Không có lấy một sự chuẩn bị nào, vậy mà giờ bắt cậu trong bảy phút phải tham dự một buổi tiệc sang trọng mang tính chất quân đội? Cái này khác gì một học sinh không ôn bài mà bị lôi đi thi đại học?
Thẩm Kỳ Nhiên lập tức bật dậy khỏi bàn, vừa chạy về phía phòng tắm vừa nhắn gấp cho dì Mai, bảo dì ra cửa xem thử có chiếc xe nào tới đón cậu không, nếu có thì nói với đối phương cậu có thể xuống muộn một chút.
Sau một trận luống cuống vừa rửa mặt vừa thay đồ, cuối cùng cậu cũng lên xe, nhưng đã là hơn một tiếng sau.
Lúc này đã qua giờ vào tiệc ghi trên thiệp mời. May mà trong nhóm có người cũng nói sẽ tới muộn, nên Thẩm Kỳ Nhiên tạm yên tâm phần nào.
Ít nhất thì mình không phải người đến trễ nhất. Cậu tự an ủi bản thân.
Hơn nữa mình cũng chỉ là nhân vật nhỏ, chỉ cần Thiệu Hành – nhân vật chính – đến đúng giờ là được, sẽ chẳng ai để ý mình tới trễ hay không…
Địa điểm tổ chức yến tiệc không phải ở quân bộ, mà là trong đại sảnh của một tòa lâu đài hoàng gia ở ngoại ô. Đường đi mất hơn một giờ, lại còn kẹt xe, đến lúc Thẩm Kỳ Nhiên bước xuống xe thì trời đã sập tối, lâu đài sáng đèn rực rỡ.
Vì khách mời đã vào bàn gần hết nên xung quanh cổng vắng vẻ, chỉ còn vài người lác đác, có chút quạnh hiu.
Thẩm Kỳ Nhiên hít sâu một hơi, xác nhận lại lần cuối trang phục không có vấn đề gì rồi hướng về phía cổng lớn bước tới.
Vừa đi được vài bước, cậu đột nhiên khựng lại. Do ánh đèn, mãi lúc này Thẩm Kỳ Nhiên mới phát hiện, ngoài mấy vệ binh canh gác ở cửa, còn có một người đang đứng đó.
Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông đang nhìn xa xa liền quay đầu lại.
Ánh đèn hắt từ hiên chiếu lên một nửa khuôn mặt hắn – ngũ quan lạnh lùng sắc sảo ngày thường, nay dưới ánh đêm dịu dàng lại như mang theo vài phần nhu hòa.
Chỉ có đôi mắt đen thẫm kia vẫn sâu không thấy đáy như cũ, lặng lẽ nhìn thẳng vào người mới đến.
Trái tim Thẩm Kỳ Nhiên vốn vừa bình ổn, lại đột nhiên muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chờ mình ở cửa… lại là chính Thiệu Hành.