Xuyên Không Thành Phu Nhân Ác Độc Của Nguyên Soái Tàn Tật

Chương 26

Trên đường đến nơi, Thẩm Kỳ Nhiên chỉ nghĩ nếu đến trễ quá sẽ gặp rắc rối gì đó, nhưng cậu không ngờ điều đang đợi mình lại là tình huống tệ nhất.

Nghĩ kỹ lại, cậu cảm thấy bản thân có hơi lo xa —— Thiệu Hành sao có thể ra ngoài chỉ để chờ riêng mình chứ? Hắn mong không nhìn thấy mình thì có! Có khi người ta chỉ thấy đại sảnh buồn tẻ nên ra ngoài hóng gió một chút thôi.

Ừm… Mặc dù cổng lớn không có ai khác ra ngoài hóng gió, nhưng ai biết được Thiệu Ma Vương có theo lối thông thường không?

“Xin lỗi, tôi tới trễ một chút, lúc ra khỏi nhà bị kẹt thời gian.” Thẩm Kỳ Nhiên cố tỏ ra bình tĩnh tiến lên chào hỏi như thể chỉ tình cờ gặp

“Sao anh lại ra đây? Tiệc tối vẫn chưa bắt đầu đúng không?”

Thiệu Hành ngẩng đầu, không đáp lời, chỉ im lặng nhìn cậu rất lâu.

“Ta còn chưa vào.” Hắn nói.

Nụ cười gượng trên môi Thẩm Kỳ Nhiên lập tức sụp đổ: “…Chưa vào? Sao lại thế?”

“Ta đang đợi cậu.”

“…”

Một khoảng lặng ngột ngạt kéo dài, mãi Thẩm Kỳ Nhiên mới tìm lại được giọng của mình: “Xin lỗi… tôi không ngờ anh sẽ đợi tôi…”

“Không ngờ?”

Thiệu Hành hơi nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua mặt Thẩm Kỳ Nhiên, rồi dừng lại ở tấm thiệp mời trong tay cậu.

“Thiệp chỉ có một tấm, nhưng ghi tên hai người.” Hắn nói, “Cậu hiểu ý nghĩa của việc này không?”

“…”

…Đây chẳng phải lời thoại của ‘người vợ bị phản bội’ sao? Ma Vương Thiệu, anh có chắc là mình không diễn sai vai chứ?

Vì tình huống quá vô lý, biểu cảm của Thẩm Kỳ Nhiên cũng trở nên kỳ lạ — từ góc nhìn của Thiệu Hành, cứ như người trước mặt vừa nghe được chuyện cười lớn, cố nhịn cười không nổi.

Thiệu Hành: “…”

Hắn nheo mắt nguy hiểm, giọng lạnh như băng: “Ta nói buồn cười lắm à?”

“Không có!” Thẩm Kỳ Nhiên không dám tiếp tục liên tưởng đến nguyên tác nữa — tình tiết đã sai lệch đến mức chẳng nhận ra được mẹ ruột đâu nữa rồi.

Dù sao thì giờ cúi đầu nhận sai là đúng nhất, “Xin lỗi! Tôi tới muộn là lỗi của tôi! Tôi cam đoan, tuyệt đối tuyệt đối sẽ không để xảy ra lần sau!”

Thiệu Hành nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt sắc như dao khiến Thẩm Kỳ Nhiên có cảm giác như đang bị lóc từng mảnh thịt.

Cuối cùng, người đàn ông mở miệng, giọng bình thản.

“Nếu cậu không muốn đến, có thể nói thẳng với ta .”

Thật ra, lúc gọi điện thoại, hắn đã mơ hồ cảm nhận được — Thẩm Kỳ Nhiên không hề muốn dự buổi tiệc này.

Người này rõ ràng vốn rất thích những dịp xã giao như vậy, nhưng lần này lại tỏ ra dửng dưng, không lẽ vì không muốn ở cạnh hắn?

Hắn không ngờ đối phương lại chán ghét đến mức này. Lúc Thẩm Kỳ Nhiên bước tới, Thiệu Hành gần như tin rằng nếu mình nói một câu “Cậu có thể quay về”, đối phương chắc chắn sẽ vui mừng đến mức nhảy cẫng lên ngay tại chỗ.

“Không phải tôi không muốn đến!” Cảm nhận được ánh mắt ngày càng nguy hiểm của Thiệu Hành, Thẩm Kỳ Nhiên vội vàng thanh minh.

“Anh vẫn chưa về nhà, cũng không liên lạc với tôi, tôi tưởng anh không định dự tiệc, nên mới không chuẩn bị trước.”

Thẩm Kỳ Nhiên cúi đầu, giọng điệu ngoan ngoãn nhận sai, “Hơn nữa… tôi lo mình sẽ khiến anh mất mặt, lúc ra ngoài phải sửa soạn một chút nên mới tới trễ thế này. Thật sự xin lỗi, lần sau tôi nhất định sẽ xác nhận với anh trước.”

Lời này phần lớn là thật, và cậu cũng nói rất chân thành. Nghe xong, Thiệu Hành dù vẫn giữ gương mặt không biểu cảm, nhưng giữa hai hàng mày đã dần giãn ra.

Một lúc sau, hắn lạnh nhạt mở miệng.

“Không cần thiết.”

Thẩm Kỳ Nhiên ngẩn người: “Cái gì?”

“Không cần thiết phải tốn công sửa soạn.”

Thiệu Hành lướt ánh mắt lên người cậu. Dù bị bóng tối bao phủ, người này vẫn nổi bật, bộ lễ phục trắng tinh tôn lên dáng người cao ráo, mùi nước hoa thoang thoảng thanh nhã, từng chi tiết đều được chăm chút, ít nhất là… không khiến người ta khó chịu.

Đến khi đối phương bắt đầu có chút bối rối di chuyển, Thiệu Hành mới nhận ra mình đã nhìn quá lâu. Hắn vội thu ánh mắt về, nhìn sang chiếc đèn đường bên cạnh.

“Đừng bận tâm người khác nghĩ thế nào, miễn là cậu thấy vui là được.”

Nghe ra sự thay đổi trong giọng nói của Thiệu Hành, Thẩm Kỳ Nhiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn.” Như vừa thoát khỏi cửa tử, cậu nở nụ cười nhẹ nhõm, giọng mang theo ý cười, “Chỉ cần anh không giận tôi, tôi liền vui rồi.”

“Miệng lưỡi dẻo quẹo.” Thiệu Hành hừ lạnh một tiếng, quay xe lăn lại.

“Đi thôi.”

Thấy nguy cơ đã được hóa giải, bản tính lạc quan của Thẩm Kỳ Nhiên lại trỗi dậy, thậm chí còn cảm thấy tham dự yến tiệc cũng chẳng có gì đáng sợ. Cậu đi bên cạnh Thiệu Hành được vài bước thì người kia đột ngột dừng lại.

Không khí vừa ấm lên được chút lại trở nên lạnh lẽo, Thẩm Kỳ Nhiên nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào tay mình, cau mày hỏi:

“Nhẫn đâu?”

Thẩm Kỳ Nhiên nhất thời chưa hiểu: “Nhẫn gì cơ?”

Sắc mặt Thiệu Hành lập tức trở nên khó coi, hắn không nói thêm gì, chỉ gõ nhẹ lên tay vịn xe lăn.

Thẩm Kỳ Nhiên theo đó nhìn sang, thấy ngón áp út tay trái của Thiệu Hành đeo một chiếc nhẫn bạc, dưới ánh đèn đường lấp lánh ánh sáng mờ nhạt.

Thì ra… là nhẫn cưới.

Bình Luận (0)
Comment