Diệp Tử hé miệng cười nói: "Tỷ trước đây từng nghe cha chồng nói qua về vị này, nghe nói vị này từng kết bái huynh đệ với Thánh Thượng, từng vô số lần cứu Thành Thượng trong lúc nguy nan! Sau khi Thánh Thượng đăng cơ, vốn muốn phong ông ta làm Vương gia khác họ, nhưng ông ta nhất quyết không nhận, Thánh Thượng bất lực, chỉ đành phong ông ta là Quốc Công..."
Chu cha!
Cái ông già lưu manh này còn kết bái với phụ hoàng? Chả trách cái ông già lưu manh này lại không kiêng nể gì!
Chỉ là cái ông già lưu manh này trông thì như đàn ông thô kệch, nhưng trên thực tế lại rất thông minh.
Vương gia khác họ không dễ làm đâu! Thay vì trở thành một Vương gia khác họ suốt ngày bị người khác đề phòng, chỉ bằng làm một Quốc Công vui vẻ tự do.
Cảm thấy cái ông già lưu manh này có chút giống với danh tướng Trình Giảo Kim đầu thời Đường!
Vân Hạc ngáp một hơi, đứng dậy: "Được rồi, ta đi ngủ trước đây, chuyện trong phủ giao lại cho tỷ trông coi nhé! Ta sắp bị ông già lưu manh kia giày vò sắp chết rồi!"
Diệp Tử gọi hắn lại, trách mắng nói: "Thế này là điện hạ không định đi tắm rửa trước hả?"
Lúc nói đến hai chữ “tắm rửa” này, gương mặt xinh đẹp của Diệp Tử có chút ửng hồng.
Nhìn bộ dạng đáng yêu này của Diệp Tử, miệng Vân Hạc suýt chút nữa đã thốt lên “tắm chung không” rồi.
"Ta đi ngủ một giấc rồi nói!" Vân Hạc lại ngáp, mơ mơ màng màng đi vào trong nội viện của mình. Sau khi Vân Hạc ngủ một giấc dậy, bên ngoài trời đã tối.
Khi Vân Hạc đi ra khỏi phòng, Tân Sênh vội vàng lên đón: "Điện hạ, có phải đói rồi không, nô tỳ giờ sẽ gọi người chuẩn bị đồ ăn cho điện hạ."
Đến giờ cơm tối nàng ấy vốn muốn qua gọi Vân Hạc, nhưng Diệp Tử nói Vân Hạc quá mệt, cần nghỉ ngơi, bảo nàng ấy không được làm phiền.
"Ừm, quả thật có chút đói rồi."
Vân Hạc khẽ gật đầu.
"Vậy nô tỳ bảo người chuẩn bị đồ ăn ngay ạ." Tân Sênh vừa đi được vài bước, lại quay đầu nói: "Đúng rồi điện hạ, có người gửi thiệp mời đến phủ, Tử phu nhân đã giúp điện hạ nhận trước rồi ạ."
"Được, ta biết rồi."
Vân Hạc khẽ gật đầu, sải bước chân đến phòng của Diệp Tử.
Lúc hắn đi qua, Diệp Tử mới vừa tắm xong không bao lâu, mái tóc nàng ấy vẫn còn ướt cộng thêm hơi nước nóng hun đỏ gò má, Vân Hạc nhìn mà rung động con tim.
Mẹ nó!
Tới chậm rồi!
Đi qua sớm chút, nói không chừng còn có cơ hội ngắm “cảnh xuân” của Diệp. Tử.
"Nhìn cái gì đó!" Thấy Vân Hạc nhìn chằm chằm mình, Diệp Tử lập tức ngượng ngùng trừng mắt nhìn hắn một cái, lấy ra tấm thiệp mời từ trong hai cái gối: "Đây là Vinh Quốc
Công cho người mang qua đó, mời điện hạ trưa ngày mai đến nhà ông ta uống rượu."
Vân Hạc xị mặt xuống, cười khổ ha ha nói: "Hay là tỷ coi như ta chưa đến đây nha?"
Mẹ nó! Cái ông già lưu manh này thật sự mời mình đi nhậu hả?
Giờ hắn nhìn thấy ông già lưu manh là sợ, còn ăn với nhậu cái con khỉ gì!
Nhìn thái độ này của Vân Hạc, Diệp Tử không khỏi hé miệng cười một cái: "Người của Vinh Quốc Công có báo, Vinh Quốc Công nói nếu điện hạ không đến, ông ta sẽ đích thân tới mời."
"Cái ông già lưu manhl"
Gân xanh trên mặt hắn giật giật bằng bặc, cười khổ nói: "Vậy thôi để ta tự mình đi còn hay hơn!"
Đợi cái ông già lưu manh đó đích thân tới mời, sợ là lại bắt cóc mình đi!
"Thật ra điện hạ nên thấy vui."
Diệp Tử cười nói: "Nghe nói Vinh Quốc Công Phủ đóng cửa miễn tiếp khách nhiều năm rồi, nếu để hoàng tử khác biết được ông ta còn cố tình phát thiệp mời điện hạ đến uống rượu, chắc là sẽ ganh ty chết đi được."
"Hớ hớ..."
Vân Hạc cho nàng ấy một cái trợn mắt.
Ý muốn nói, vậy là bản thân hắn phải cảm thấy rất vinh dự nữa đúng không?