Buổi trưa ngày hôm sau, Vân Hạc lần theo địa trên thiệp mới đến Vinh Quốc Công Phủ.
Hắn vừa đến cửa, đã nhìn thấy một người đàn ông mặt mày lông lá đợi ở trước cửa.
Tập trung nhìn một cái, vẻ ngoài tên này như một khuôn đúc ra với Tân Lục Cảm.
Chính là phiên bản hồi trẻ của Tân Lục Cảm.
Nhìn thấy Vân Hạc dẫn theo thị vệ đang đi đến, người này lập tức hùng hục hấp tấp chạy lên trước: "Lục Điện Hạ đúng không ạ?”
"Ừm”" Vân Hạc xoay người xuống ngựa: "Ngươi là con trai của Vinh Quốc Công?” "Đúng!"
'Tên mặt mày lông lá gật đầu, lại hơi khom người: "Tân Thất Hổ bái kiến Lục Điện Hại"
Tần Thất Hổ? Vân Hạc cảm thấy hơi cạn lời. Thì ra vai vế nhà họ Tần dựa theo thứ tự sắp xếp từ một đến mười ư?
Con mẹ nó chứ nếu truyền đến đời thứ mười một chẳng lẽ gọi là Tân Thập Nhất Lang sao?
"Tân đại ca khách khí rồi."
Vân Hạc vội xua tay: "Vinh Quốc Công và phụ hoàng là huynh đệ kết bái, giữa ta và huynh không cần câu nệ lễ nghỉ."
"Ha ha, ta đợi câu này của điện hạ thôi!"
Tân Thấy Hổ cười lớn ha ha, nhiệt tình choàng vai bá cổ Vân Hạc: "Lục điện hạ nhanh vào trong nhà, cha ta và Thánh Thượng đợi đệ đến uống rượu đó!"
"Hả?" Trong lòng Vân Hạc kinh ngạc: "Phụ hoàng cũng ở đây?" "Đương nhiên rồi!"
Tần Thất Hổ nháy mắt ra hiệu nói: "Nếu cha ta không mời Thánh Thượng đến nhà uống rượu, làm sao có thể giữ được đệ ở lò rèn chứ?"
Vân Hạc nghe thế sắc mặt liền đen lại. Thằng cha hờ của mình chỉ một chầu nhậu đã bán đứng mình rồi sao? Ông ấy đã bao lâu rồi không uống rượu với ông già lưu manh vậy?
Mang theo tâm trạng đầy oán trách, Vân Hạc đi theo Tân Thất Hổ vào trong hậu viện.
Trong hậu viện, ông già lưu manh đang cãi cọ với Văn Đế. Tiên Hiệp Hay
"Lưu manh, ngươi chơi ăn gian, nhất định là ngươi đã động vào quân cờ của tai"
"Con mắt nào của ngươi thấy ta đụng vào quân cơ của ngươi? Rõ ràng là tài đánh cờ của ngươi không bằng tai"
"Khỉ mốc! Tài đánh cờ của ta mà không bằng ngươi sao?"
"Há, ta đóng cửa miễn tiếp khách nhiều năm như vậy, vất vả hao tâm sức nghiên cứu đạo cờ, tài đánh cờ của ta từ lâu đã không như ngày nào nữa rồi
"Ngươi mà lại nghiên cứu đạo cờ hả, ta thà tin ngươi tự đào hố chôn mình còn hơn!"
"Sao, ngươi tính ban chết cho ta hả?”
Hai người trẻ vừa đến trước cửa đã nghe thấy Văn Đế và ông già lưu manh cãi nhau.
Vân Hạc nghe mà hoảng hồn luôn.
Ôi trời!
Phụ hoàng lại tự xưng '†a' trước mặt ông già lưu manh?
Quan hệ của ông ấy với ông già lưu manh khẳng khít đến cỡ nào vậy!
Chả trách mỗi lần ông già lưu manh này phạm lỗi chỉ toàn bị phạt đánh thôi!
Văn võ một triều thử hỏi có ai nhận được đãi ngộ như ông già lưu manh này chứ?
Hai người ở hậu viện cãi nhau túi bụi.
Cho đến khi nhìn thấy Vân Hạc và Tân Thất Hổ đi vào, hai người mới dừng tranh cãi, làm điệu làm bộ ngồi nghiêm chỉnh.
"Tham kiến phụ hoàng, tham kiến Vinh Quốc Công..."
Vân Hạc ngoan ngoãn tiến lên hành lễ.
"Được rồi, được rồi!"
Văn Đế xua tay: "Không có người ngoài, thì đừng có làm mấy cái nghỉ thức lễ
giáo này! Các ngươi tùy tiện tìm chỗ nào đó ngồi đi, đợi trẫm đánh xong ván cờ với tên lưu manh này rồi nói."
Nói dứt lời, Văn Đế lại bắt đầu chơi cờ với Tân Lục Cảm.
Vân Hạc và Tần Thất Hổ đứng bên cạnh nhìn, cũng không nói chuyện tránh quấy nhiễu hai người.