Chẳng bao lâu, Minh Nguyệt đã đưa Vân Hạc và Chương Hư lên chiếc thuyền hoa đậu bên bờ.
Hai người vừa bước lên thuyền hoa, cô gái trẻ trong thuyền bèn đứng dậy hành lễ: “Đã gặp được Lưu công tử và Chương công tử!”
“Nàng là Diệu Âm sao?”
Vân Hạc và Chương Hư đều sửng sốt một lát. Một lúc sau, nhìn chằm chằm vào Diệu Âm.
Không phải bàn, nữ nhân này thực sự rất xinh đẹp.
Không đúng, không phải đẹp, mà là quyến rũ!
Là kiểu quyến rũ đó!
Quyến rũ nhưng không thô tục, lộng lẫy nhưng không lố lăng!
Chỗ nào nên lớn thì lớn, chỗ nào nên nhỏ thì nhỏ.
Thật là xuất chúng!
Chẳng trách lũ chó rừng đó lại đổ xô đến chỗ nàng ta.
“Chính là tiểu nữ đây.”
Diệu Âm mỉm cười ngọt ngào.
Nụ cười này của nàng ta càng trở nên quyến rũ hơn.
€ó cảm giác như nụ cười khuynh thành của phù thủy.
Chương Hư kìm nén sự bất an trong lòng, lễ phép nói: “Từ lâu đã nghe nói Diệu Âm tiểu thư tài nghệ vô song, hôm nay được diện kiến dung mạo thật sự của nàng, quả nhiên lời đồn là sự thật...”
“Chương công tử quá khen rồi.”
Diệu Âm lại cười ngọt ngào, nàng ta mời hai người ngồi xuống, ra lệnh cho Minh Nguyệt bưng trà cho bọn họ.
Chương Hư vừa ngồi xuống bèn nhìn Diệu Âm chằm chäm, gần như sắp khóc thành tiếng.
Vân Hạc nhìn thấy cảnh này, không khỏi không nói nên lời.
Xin hỏi, tốt xấu gì thì ngươi cũng là cháu trai của Chương các lão, có người đẹp nào mà chưa từng thấy sao?
Có cần thiết phải nghệt mặt ra như vậy không?
Vân Hạc nhẹ nhàng chạm vào Chương Hư, ra hiệu cho hắn ta nhanh chóng lau miệng sạch sẽ.
Tuy nhiên, Chương Hư đã bị mê hoặc, Vân Hạc chạm vào hắn ta hai lần, nhưng hắn ta không phản ứng.
“Ehèm...”
Vân Hạc khẽ ho hai tiếng, sau đó hỏi Diệu Âm: “Không biết Diệu Âm tiểu thư muốn nói chuyện gì với bọn ta?”
“Chỉ là trò chuyện bình thường thôi.”
Diệu Âm cười mỉm, nói: “Tiểu nữ rất ngưỡng mộ tài năng của Lưu công tử. Hôm đó, khi ở Quần Phương Uyển đã không thể trò chuyện với Lưu công tử, tiểu nữ vô cùng ân hận. Hôm nay tình cờ nhìn thấy Lưu công tử và Chương công tử nên muốn trò chuyện với Lưu công tử, cũng nhân tiện thỉnh giáo cách chơi mạt chược của Chương công tử...”
“Thì ra là vậy.”
Vân Hạc mỉm cười: “Thành thật mà nói, ta không có tài năng gì cả, những bài thơ đó đều là sao chép từ thơ của người khác! Có điều, nàng có thể nhờ Chương Hư dạy nàng cách chơi mạt chược.”
Nhưng hắn đoán Chương Hư không muốn chơi mạt chược với Diệu Âm.
Chỉ muốn chơi bài với nàng ta.
“Không không!”
Chương Hư sực tỉnh lại, xua tay nói: “Thật ra, mạt chược cũng là do Lưu công
tử dạy ta chơi, Lưu công tử chơi mạt chược giỏi hơn ta. Nếu Diệu Âm tiểu thư muốn học cách chơi mạt chược thì có thể thỉnh giáo Lưu công tử.”
“Thật vậy sao?”
Diệu Âm ngạc nhiên hỏi.
“Thật vậy!”
Chương Hư gật đầu liên tục và lặng lẽ nở một nụ cười đê tiện với Vân Hạc.
Lâm Thương nhìn Chương Hư với vẻ mặt khó hiểu.
Điều này có nghĩa là gì?
Tại sao cảm giác hắn ta đang cố gắng gán ghép mình với Diệu Âm?
Không phải hắn ta gần như đã chảy máu mũi sao?