Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất

Chương 189

Thậm chí còn chơi trò Khổng Dung nhường lê?

“Lưu công tử, vậy chàng phải dạy ta chơi mạt chược đàng hoàng rồi!”

Diệu Âm mỉm cười nhìn Vân Hạc, đôi mắt giống như có tia lửa điện.

“Được thôi, được thôi.”

Vân Hạc cười lớn: “Chỉ cần nàng không bàn luận thơ ca với ta là được.”

Lúc này, Chương Hư đột nhiên võ đầu đứng dậy, nói với hai người, đầy vẻ xin lỗi: “Ta bỗng chợt nhớ ra mình đã hẹn người ta để bàn một chút chuyện, vậy hai người từ từ trò chuyện, ta đi trước đây..”

“Hả?”

Vân Hạc hơi giật mình, lập tức nói: “Vậy ta tiễn ngươi!”

Nói xong, Vân Hạc kéo theo Chương Hư đi ra ngoài.

“Ngươi như này là như nào?”

Vân Hạc thấp giọng hỏi Chương Hư: “Không phải ngươi rất ham muốn nàng ta sao? Bây giờ lại bỗng chạy trốn? Chẳng lẽ, ngươi lại bỗng nhiên xấu hổ sao?”


Chương Hư xấu hổ? Bản thân Vân Hạc cũng cảm thấy không thể nào.

Gã này là một gã biến thái suốt ngày lang thang trong thanh lâu, làm gì biết xấu hổi

“Thần chỉ tò mò nàng ta trông như thế nào thôi.”

Lục Vân cười nói: “Lục điện hạ, Chương Hư thần tuy rằng không có công đức, nhưng vẫn tự nhận thức được! Một nữ nhân vừa có tài vừa có sắc giống như Diệu Âm sẽ không bao giờ yêu thần. Thần sẽ nhường cơ hội thân mật này lại cho người!”

Nói xong, Chương Hư bỏ chạy ngay lập tức.

Nhìn bóng lưng của Chương Hư, Vân Hạc không khỏi bật cười vì ngạc nhiên. Mình đã đánh giá thấp anh chàng này rồi!

Mặc dù Chương Hư háo sắc thật, nhưng sẽ không bị mù mờ vì dục vọng! Khi đến lúc nên tỉnh táo thì sẽ không hề mù quáng.

Dùng người như thế này thì rất yên tâm!

Sau khi nhìn Chương Hư rời đi, Lâm Thương trở lại phòng.

Lúc này Diệu Âm đã bảo Minh Nguyệt lấy mạt chược ra.

Thấy Vân Hạc bước vào, Diệu Âm bảo Minh Nguyệt lùi lại.

Cách cư xử của Diệu Âm khiến Vân Hạc hơi ảo tưởng.

Nữ nhân này đang quyến rũ mình chứ gì?

Hoặc có lẽ nàng ta đã đoán được thân phận của mình?

Nếu không thì tại sao mình đã nói rõ rằng những bài thơ đó là sao chép, mà nàng ta còn muốn nói chuyện gì với mình chứ?

Không thể chỉ vì thấy mình đẹp như ngọc thụ lâm phong? Vân Hạc nghĩ ngợi hơi ngạo mạn, sau đó dặn dò Cao Hợp chờ ở bên ngoài.

“Tiểu thư Diệu Âm, chúng ta, cô nam quả nữ ở chung một phòng không phải là không ổn cho lắm sao?”

Vân Hạc bước đến ngồi đối diện Diệu Âm, bắt đầu thăm dò Diệu Âm.


“Có gì mà không ổn chứ?”

Diệu Âm cười nói: “Lưu công tử sợ ở cùng với tiểu nữ sẽ làm hỏng thanh danh của chàng sao?”

“Ta vốn dĩ chẳng có thanh danh gì cả, làm sao có thể nói là làm hỏng thanh danh của ta?” Vân Hạc khẽ lắc đầu, cố ý nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá dáng người duyên dáng của Diệu Âm: “Nàng không sợ ta sẽ làm điều gì không đứng đắn với nàng sao?”

Diệu Âm khẽ lắc đầu: “Tiểu nữ tin tưởng Lưu công tử là quân tử.”

Quân tử?

Tại sao điều này lại nghe như vẻ một nữ nhân hiện đại đang gắn mác trai tốt cho người khác?

Vân Hạc lắc đầu cười nói: “Trên đời làm gì có quân tử, tất cả quân tử đều chỉ là những kẻ háo sắc một cách nhẫn nại mà thôi!”

Diệu Âm ngạc nhiên và cẩn thận đánh giá lời nói của Vân Hạc. “Lời này của Lưu công tử thật mới lạ.”

Diệu Âm cười ngọt ngào: “Vậy Lưu công tử cũng là kẻ háo sắc một cách nhẫn nại ư?”

“Không, không.” Vân Hạc nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta là một kẻ háo sắc, nhưng không nhẫn nại!” Nghe lời nói của Lâm Thương, Diệu Âm không thể không bật cười.

“Nàng cười gì chứ?”

Vân Hạc bối rối hỏi.

“Tiểu nữ cảm thấy Lưu công tử rất thú vị.”


Diệu Âm cười nói: “Trên đời ai cũng quý trọng thanh danh, được người ta coi là quân tử thì đều tự hào. Chỉ có Lưu công tử không nề hà gì mà nói thẳng mình là gã háo sắc!”

“Làm quân tử quá mệt. Vẫn là làm gã háo sắc tốt hơn.”

Vân Hạc cười ha ha và lại đến bên cạnh Diệu Âm: “Diệu Âm tiểu thư, trong thời khắc tuyệt đẹp này, chúng ta hãy nói những chuyện phong hoa tuyết nguyệt đị"

Nói xong, Vân Hạc bèn vươn tay, đặt tay lên vai của Diệu Âm.

Hắn muốn xem thử trong đầu nữ nhân này đang toan tính điều chỉ.

Diệu Âm thấy vậy, lập tức bỏ chạy, tức giận nói: “Xin Lưu công tử hãy tự trọng. Tiểu nữ là thanh quan nhân#, chỉ bán nghệ chứ không bán thân!”

“Xin thứ lỗi, ta quen rồi.”

Vân Hạc kiêu căng rút tay lại, lại bắt đầu thở dài.

“Tại sao Lưu công tử thở dài?”

Diệu Âm nghỉ ngờ hỏi.

“Mùi vị của việc nhìn thấy được nhưng không ăn được thật sự rất khó chịu!” Vân Hạc nhìn Diệu Âm bằng ánh mắt nóng rực, nghiêm túc nói: “Ta đã nói rồi, ta là một gã háo sắc không nhẫn nại! Nói trắng ra, ta thật sự thèm muốn thân thể của nàng...”

Bình Luận (0)
Comment