Trong phòng sương khói bay lên, sắc mặt Du Đường thì trầm xuống.
"Mày có ý gì?"
"Hợp đồng của mày chỉ còn một năm là hết hạn, nhưng thằng kia ký một lần tới mười năm." Tô Vũ cười nhạo một tiếng.
"Mày đi được, nó thì chưa chắc."
"Hơn nữa gương mặt đó của nó còn khá có tiếng tăm, biết đâu được..."
Không để Tô Vũ kịp nói xong cả người hắn đã bị Du Đường túm cổ áo nhắc lên.
"Thằng chó chết!"
"Rồi rồi, tao là chó, mày là người tốt." Tô Vũ không sợ hãi chút nào, hắn kéo tay Du Đường xuống, sửa lại cổ áo cho chỉnh chu.
"Vậy nên là, tao cho mày cơ hội giúp người thì giúp cho trót đó."
"Nếu không muốn tao đụng vô nó, vậy ngoan ngoãn đi bồi đám phú hào kia cơm ngon rượu say đi.
Chỉ cần thủ đoạn thích hợp, đâu phải thứ gì cũng bán đâu đúng không?"
"..." Nếu có thể, Du Đường muốn thả thằng Tô Vô này xuống cho cá rỉa.
Nhưng không được.
Ở thế giới này anh không thể làm gì hắn.
"Được, tao đồng ý."
Tô Vũ lập tức tươi cười rạng rỡ: "Vậy mới đúng chứ."
*
Ra sàn đấu, lòng Du Đường đè nén cực kỳ, mua gói thuốc, đốt một cây, dựa chân tường mà hút.
Mặc cho nicotin làm đại não choáng váng.
【Ký chủ, ngươi dễ dàng đồng ý vậy hả?】Hệ thống hỏi.【Ngươi nghĩ ra cách đối phó với mấy người đó chưa?】
Du Đường thở dài: Cứ hứa trước cho qua chuyện, còn lại tính sau.
Du Đường: Ở thế giới này ta có rất nhiều quan hệ, chắc không khó lắm.
Du Đường: Hơn nữa ta có thực lực, không có chuyện lớn gì đâu.
【Ừm.】Hệ thống nhịn không được, nói.【Vậy ngươi có muốn nói cho Ngụy Mặc Sinh không?】
Du Đường: Không thể nói cho nó biết.
Du Đường: Thằng bé chưa trưởng thành, tốt nhất đừng làm cho nó tiếp xúc với mấy thứ này.
【Ký chủ, hắn là vai ác đó.
Cứ cho là bây giờ ngươi không kể hắn nghe, sau này hắn cũng phải gặp thôi.】
【Hơn nữa nhiệm vụ chính của chúng ta là làm hắn hắc hóa, mấy chuyện này không thể tránh đâu.】
Du Đường bị hệ thống hỏi ra.
Anh đột nhiên phát hiện trong bất tri bất giác mình đã quên Ngụy Mặc Sinh là vai ác, thay vào đó đối xử với hắn thực lòng như một đứa trẻ.
Tự nhiên hơi bực bội.
Du Đường trả lời hệ thống: Tính sau đi.
*
Trên đường về nhà, Ngụy Mặc Sinh mua chút trái cây và rau dưa.
Lúc hắn về trời đã tối rồi; tòa nhà cũ kỹ, có vài tầng bị hư hỏng đèn hành lang, chỉ có lầu 3 mang theo ánh sáng mỏng manh.
Hắn sờ soạng đi lên, đi đến lầu hai, thấy hai người đàn ông xách theo cái thùng đi từ trên xuống.
Vừa đi vừa mắng: "Mẹ nó, đúng là xui xẻo, vướng phải con nợ nghèo muốn chết.
Đã nghèo vậy còn dám mượn vay nặng lãi! Không biết ai nhét gan hùm cho nó ăn nữa!"
"Tao chắc chắn có người trong nhà mà nó không mở cửa, hèn vãi chồn!"
"Lần sau tao với mày tới nữa, mang theo thêm mấy đứa, đập thẳng cửa coi tụi nó trốn bằng cách nào."
Ngụy Mặc Sinh nắm chặt tay vịn cầu thang, sắc mặt tái nhợt, lướt qua hai người nọ.
Chờ bọn họ đi rồi, hắn vội chạy lên lầu, quả nhiên nhìn đến cửa sắt nhà mình bị sơn đỏ viết đầy "Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền!".
Chữ đỏ dày đặc, khiến người xem da đầu tê dại.
Con ngươi Ngụy Mặc Sinh dậy lên từng đợt sóng phẫn nộ và hận ý, hắn không ngừng hít sâu, làm mình bình tĩnh lại.
Lúc sau, hắn lấy chìa khóa mở cửa.
Trong nhà tối thui, hắn mở một khe cửa nhỏ, kêu: "Mẹ, mẹ có ở nhà không?"
Hắn mò mẫm mở đèn ngay cửa, cúi đầu đã bị người phụ nữ ngã ngồi dưới đất dọa sợ: "Mẹ? Sao mẹ lại ngồi đây?"
"Sinh Sinh!" Phụ nhân thấy rõ mặt hắn, nước mắt vẫn luôn cố nén cuối cùng không nín được, bổ nhào vào lòng ngực Ngụy Mặc Sinh khóc nấc lên.
"Mẹ không ngờ ba con, ba con...!đi mượn tiền tụi cho vay nặng lãi...!Mẹ cứ tưởng hết tiền rồi ổng sẽ không đi đánh bài nữa, nhưng mà ổng...!Sao mà ổng...!sao ổng dám mượn vay nặng lãi chứ..."
Người phụ nữ yếu ớt, giọng nói tràn đầy tuyệt vọng, chỉ có thể bắt lấy thiếu niên trước mặt, thống khổ mà khóc lóc kể lể.
Cô rất hận.
Hận bản thân thời trẻ mắt mù, yêu một người không nên yêu, chưa kết hôn đã có thai sinh ra Ngụy Mặc Sinh.
Lại hận bản thân tại sao nhìn sai người, gả cho một lão súc sinh.
Không chỉ huỷ hoại nửa đời còn lại của bản thân, còn huỷ hoại đứa con của mình.
Càng hận khối thân thể ốm yếu này của cô, ngay cả phản kháng cũng phản kháng không xong.
Thậm chí thời gian cũng không còn nhiều.
"Mẹ." Ngụy Mặc Sinh ôm chặt mẹ mình, vỗ nhẹ lưng cô, giọng nói hơi nghẹn ngào, nhưng vẫn đủ trấn định.
"Con tìm được việc mới rồi, sẽ mau chóng tích đủ tiền, chúng ta không sợ vay nặng lãi, chúng ta sẽ trả được."
"Con sẽ không để lũ đòi nợ làm gì mẹ đâu." Hắn ôn nhu an ủi Khương Viện.
"Hơn nữa con tin, chỉ cần chúng ta cố gắng, tương lai sẽ tốt hơn thôi..."
Thiếu niên vùi đầu vào bả vai người phụ nữ: "Cho nên, mẹ, đừng sợ, con sẽ bảo vệ ngài.".